← Quay lại trang sách

Chương 702 Yêu tai (4)

“Tiền bối!”

Hắn hô to.

Cố Diêu Dạ đang nhìn chằm chằm lôi đình cự xà, nào có thời gian để ý hắn, chỉ thoáng liếc nhìn Tô Trầm, trong mắt lộ vẻ kinh dị.

Khắc sau Tô Trầm đã mở ra Giao Hoàng thoa, giương tay lên, một bình thuốc bay về phía Cố Diêu Dạ.

“Uống nó đi!”

Tô Trầm kêu to.

Thấy cảnh này, trong lòng Cố Diêu Dạ hơi động, phân ra một cỗ nguyên lực bao lấy bình thuốc, kéo tới bên mình.

Mở ra vừa ngửi, một luồng hương khí thanh tân nhập mũi, tinh thần Cố Diêu Dạ tức thì chấn động, biết là thứ tốt, ngửa đầu uống cạn.

Lập tức khí thế của hắn tăng vọt, tiện tay trảo ra, ngưng tụ một bàn tay khổng lồ giữa không trung, nắm lấy một đạo lôi điện đang đánh về phía Tô Trầm, lôi điện cự trụ kia như một con rắn nhỏ vặn vẹo trong tay hắn, lại không cách nào giãy thoát được, khắc sau liền bị Cố Diêu Dạ bóp nát, hóa thành điện quang đầy trời tiêu tán vô tung.

Cố Diêu Dạ cười to nói:

“Không tệ, không ngờ tiểu huynh đệ còn là dược tề đại sư. Thuốc này của ngươi còn nữa không?”

“Đương nhiên còn.”

Tô Trầm cười đáp.

Thuận tay ném thêm cho Cố Diêu Dạ mấy bình, sau đó điều khiển Giao Hoàng thoa bay tới ba người còn lại.

Ầm Ầm Ầm!

Trên trời cao rơi xuống mảng lớn lôi mang đánh về phía Tô Trầm.

Trước kia lôi đình cự xà chỉ coi Tô Trầm là con sâu nhỏ, vô tâm để ý, không ngờ con sâu nhỏ này lại có thể phát huy tác dụng cực lớn, đương nhiên phải mau chóng ngăn cản.

Cố Diêu Dạ liên tục tung ra ba chưởng, nói:

“Nhanh lấy thuốc!”

Ba người kia đồng loạt triệt về phía Tô Trầm.

Tô Trầm vung tay, lượng lớn dược tề bay ra.

Từ sau lần bị Vương Chiến Vũ truy sát năm xưa, trên người Tô Trầm vĩnh viễn luôn chuẩn bị lượng lớn dược tề; mà sau lần đồng thời gặp phải hai tên Diêu Quang Sa tộc ở Lâm Sơn thành, đẳng cấp dược tề trên người Tô Trầm cũng thuận thế đề thăng trên diện rộng.

Bây giờ với lượng dược tề mà hắn chuẩn bị, nếu dùng cho chính mình thì có thể khiến chiến lực bản thân tăng vọt gấp ba lần trở lên, dùng trên người các đại năng như Cố Diêu Dạ cũng có thể đề thăng 20% thực lực (điều này không có nghĩa thực lực của Tô Trầm tương đương 5-10% Cố Diêu Dạ).

Nhưng dù là đề thăng 20% thực lực, thì cũng đã là chuyện cực ghê gớm.

Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đề thăng 20% thực lực, đổi lấy có thể là thời gian chống đỡ gia tăng gấp đôi.

Ầm Ầm Ầm Ầm!

Bốn đại Nhiên Linh đồng thời xuất thủ, thiêu đốt nguyên năng bùng lên như lửa, hệt như bốn ngọn đuốc đẩy đi hắc ám vô biên, đẩy đi lôi quang vô tận.

Tô Trầm thừa cơ lùi lại, giờ mà còn không chạy thì không còn cơ hội cho hắn chạy nữa.

Giao Hoàng thoa lóe ra vệt sáng dài giữa trời, bay về phương xa.

Lôi đình cự xà cuồng bạo gầm rống, từng đạo từng đạo lôi quang đánh về phía Tô Trầm, một ít trong đó phá tan cản trở từ bốn ngọn đuốc, lướt về phía Tô Trầm.

Giao Hoàng thoa tung bay tránh né, linh hoạt như một con cá chạch.

“Gào!”

Lôi đình cự xà đột nhiên phát ra một tiếng gầm rít như sấm rền, trực tiếp nổ vang bên tai Tô Trầm.

Trùng kích linh hồn!

Chiêu trùng kích linh hồn này khá cường đại, như đổi thành người khác, dù đầu óc nổ tung cũng không có gì là lạ. Nhưng tinh thần lực Tô Trầm rất cường hãn, thậm chí cả đám người Cố Diêu Dạ cũng không bằng, vì vậy chiêu trùng kích linh hồn này thậm chí không thể khiến hắn hôn mê, chỉ khiến hắn cảm thấy hơi không thoải mái.

Một đạo lôi đình cực kỳ thô to thừa cơ đập tới.

Đáng tiếc nó không thể mê muội Tô Trầm, Tô Trầm tự nhiên không có khả năng ngơ ngác nhìn lôi đình đập trúng, tức tốc điều khiển Giao Hoàng thoa nhẹ nhàng tránh đi.

Lúc này hắn không có gì phải vội, ngược lại dừng chân giữa trời, nhìn ngược cự xà:

“Ngươi cho rằng chỉ ngươi mới có bí pháp tinh thần? Cũng nếm thử của ta đi!”

Hai mắt trợn trừng, Hải Thị Thận Lâu phát động.

Bàn về sức chiến đấu, hắn hoàn toàn bị Yêu Vương nghiền ép, nhưng luận so đấu tinh thần lực, hắn thật sự không cần phải sợ gia hỏa này.

Khắc sau, tinh thần lôi đình Yêu vương thoáng ngưng trệ, rơi vào trong huyễn cảnh.

Tuy với thực lực của nó, huyễn cảnh chỉ có thể vây nhốt nó trong chớp mắt, nhưng đối với giao phong giữa cường giả, đôi lúc nháy mắt chính là vĩnh hằng.

Khắc sau, Đằng Xà, Bạch Tượng, Kiếm Viên, Thiên Hạt đồng loạt nhìn chuẩn cơ hội ra tay.

Đặc biệt là con vượn xanh đeo kiếm kia, từ sau lưng rút ra một thanh kiếm.

Hết thảy yêu thú đều là hư ảnh, là biểu hiện của lực lượng được thực thể hóa mà thôi, nhưng thời khắc này, hư ảnh hóa thành chân thực, phảng phất thanh sắc kiếm viên chân chính xuất hiện, kiếm quang vô cùng tận phóng thích ra từ tay thanh viên, thanh viên hung hăng chém xuống lôi đình cự xà.

Xoạt!

Máu tươi phóng thẳng lên trời.

“Gràoo...!!!”

Lôi đình cự xà phát ra tiếng gầm thống khổ.

Nó bị thương rồi!

Tôn quý như Yêu vương mà cũng bị thương!

Không thể tha thứ.

Hô!

Hồng lưu lôi điện cuồng dã trực tiếp phun ra từ miệng nó, những lôi điện này ngưng tụ thành thực chất, như sóng biển trút xuống, bức cho bốn đại Nhiên Linh không thể không dốc toàn lực chống lại, bọn họ như bốn khối đá ngầm, ngoan cường mà kiên định chống đỡ trùng kích. Về phần Tô Trầm, dù đứng ở xa xa, chỉ bị chút dư âm quét trúng, song Giao Hoàng thoa vẫn như lá khô trong gió bị hất tung lên, thân thoa phát ra tiếng kẽo kẹt như là không thể tải nổi áp lực, nguyên thạch phụ trách chống đỡ phòng hộ nhanh chóng tước giảm, đảo mắt chỉ còn hơn nửa đoạn.

Thoáng chốc đó nếu bản thân Tô Trầm không gánh qua nổi thì không chết cũng trọng thương.

“Mẹ nó.”

Tô Trầm không ngờ Hải Thị Thận Lâu của mình lại dẫn ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, không khỏi tức tối chửi đổng một tiếng.

Không còn dám dùng Hải Thị Thận Lâu, quay đầu sang nhìn về phía thanh lang lĩnh chủ.

Trêu chọc không nổi yêu vương, ta còn trêu không được lĩnh chủ?

Hải Thị Thận Lâu lại được tung ra.

Đây là một quyết định vô cùng chính xác.

Thanh lang lĩnh chủ lấy một địch chúng, hoàn toàn dựa vào sự linh hoạt, chứ thực tế khó mà đánh lại nhiều cường giả Diêu Quang như vậy.

Thế là khi Tô Trầm tung ra Hải Thị Thận Lâu, lập tức thành sát chiêu đe dọa tính mạng của nó.

Chỉ chần chờ một sát na, vô số công kích liền gào thét trút tới.

Thanh lang lãnh chủ vừa nãy còn dựa vào tốc độ cao tránh né nhẹ nhàng, giờ lại bị hất tung lên, toàn thân tạc hiện quang hoa năng lượng, tảng lớn huyết thủy bắn ra tung tóe.

“Gràoo...!”

Thanh lang lĩnh chủ gào thét lui lại, gió nổi mây vần quanh thân, tụ lại, tuôn tới vết thương, lực lượng của đông đảo Diêu Quang lưu lại trên thân liền bị xua tan, không còn dư lực ngăn trở, thương thế cấp tốc khép lại.

Nhưng đúng lúc này Tô Trầm lại quăng ra thêm một lần Hải Thị Thận Lâu.

Thanh lang lần nữa ngây đại, lập tức oành oành bùm bùm một trận cuồng oanh loạn tạc bổ tới.

Dù thanh lang lĩnh chủ thực lực hùng hồn, phòng ngự cứng cỏi, tốc độ cực nhanh, nguyên kỹ cường hãn, sinh mệnh tái sinh cường đại, nhưng vẫn bị đánh cho vãi cả ra quần ôm đầu chạy trối chết, làm gì còn vẻ thong dong như trước.

“Khốn nạn! Ta muốn giết ngươi!”

Thanh lang lĩnh chủ gào thét, hóa thành thanh quang lao về phía Tô Trầm.