Chương 703 Yêu tai (5)
Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả Giao Hoàng toa, Tô Trầm thậm chí không kịp trốn tránh liền bị thanh quang bắt kịp. Ầm một tiếng, một trảo đánh lên Giao Hoàng thoa, trên thân Giao Hoàng thoa lập tức lóng lánh mảng lớn quang hoa thủ hộ, từng khối từng khối nguyên thạch bắt đầu thiêu đốt.
Tô Trầm không chút để ý vung tay lên, ào ào ào, bó lớn nguyên thạch rơi xuống, cấp tốc bù đắp tiêu hao.
Để xem thời gian ngươi duy trì lâu hơn, hay là nguyên thạch của lão tử nhiều hơn.
Bổ sung năng lượng cho Giao Hoàng toa, đồng thời Tô Trầm cũng không quên lần nữa phát động Hải Thị Thận Lâu, đằng nào những thủ đoạn khác của hắn đều không mấy tác dụng với loại tồn tại ở cấp độ này, vậy cứ dứt khoát hung hăng thi triển Hải Thị Thận Lâu.
Thế là không chút nghi vấn, thanh lang lĩnh chủ lại bị đánh bật ra.
Khắc sau thanh lang lại tới, Tô Trầm lại dừng, thanh lang lại bay.
Một màn quái dị diễn ra giữa trời, đường đường thanh lang lĩnh chủ, người khác mặc kệ, chuyên môn nhìn chằm chằm tên Khai Dương cảnh yếu nhất mà công kích điên cuồng.
Khăng khăng tên tiểu Khai Dương này dựa vào một bộ Giao Hoàng thoa cường hành ngăn đỡ công kích từ thanh lang, còn không ngừng biến đối phương thành bia ngắm, quả là chuyện lạ nhất trần đời, khiến vô số người bên dưới nhìn mà kinh ngốc.
“Không!”
Thanh lang lĩnh chủ hô lên một tiếng phẫn nộ mà đành chịu.
Nghe được tiếng hô, lôi đình cự xà liếc nhìn thanh lang, đột nhiên thu lại lôi quang đầy trời, ngửa đầu thét gào một tiếng.
Tiếng hống này khác với tiếng hống trước kia, không có sấm rền chấn nhiếp tâm thần, không có lôi đình hiển hách cuồng bạo, lại mang theo uy nghiêm vô tận, đại khí bàng bạc, phảng phất quân lâm thiên hạ.
Tùy theo tiếng gầm vang lên, chợt nghe từ bốn phương tám hướng có vô số tiếng gầm hô ứng.
Đám đông nghe tiếng biến sắc, đồng loạt nói:
“Không được!”
Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng, ở trong núi, trong rừng, trong sông hồ, vô số yêu thú hung thú lặng yên xuất hiện, ùn ùn kéo tới chiến trường.
Những yêu thú này không phải đến từ lãnh địa Thú tộc, mà đến từ bản thổ Nhân tộc, là bộ phận Thú tộc được mọi người nuôi thả nhằm thu lấy tài nguyên, bồi dưỡng chiến lực. Nhưng thời khắc này chúng lại bị Yêu vương hô hoán, như là phát điên công tới.
Đây là năng lực mà chỉ yêu thú cấp Yêu Vương trở lên mới có: Hô hoán quần thú.
Vương giả vừa hô, kẻ theo nườm nượp.
Dù cho yêu thú trong cương vực Nhân tộc trước nay chưa từng gặp được Yêu vương, nhưng khoảnh khắc khi tiếng gọi Yêu vương vang lên, bản năng từ sâu trong huyết mạch khiến bọn chúng phục tùng.
Bọn chúng gầm rống, bọn chúng gào thét, bọn chúng điên cuồng, bọn chúng phục tùng.
Bốn phương tám hướng, vân tòng ảnh tụ, gào thét mà tới.
Có chim lớn mọc ba đầu, sải cánh khổng lồ vỗ động, kéo theo gió lốc vô biên.
Có cự quy đuôi dài, phía cuối đuôi lại mọc ra một đầu thú;
Có tri chu (nhện) tám chân chạy cực nhanh, nửa thân trên là người, có nam có nữ, thậm chí còn cả nam nữ nhét chung một chỗ;
Còn có một gốc đào cực lớn, rễ cây hóa chân chạy thoăn thoắt như bay, trên nhánh cây treo bảy tám bộ thi thể, mỗi bộ thi thể đều bị hút khô, nhưng miệng lại vẫn há ra ngọ nguậy.
Những thứ này đều là yêu thú, ẩn giấu trong cảnh nội Nhân tộc, có ẩn nấp, có tiềm tàng, cũng có hóa thân thành người, bây giờ toàn bộ đều xông ra dưới tiếng hô của Yêu vương, thoáng chốc, khắp nơi đều có bóng dáng của bọn chúng.
Chứng kiến cảnh này, đám người Cố Hiên Miện cũng hoảng.
Những Thú tộc này lấy hung thú làm chủ, số ít yêu thú thực lực không mạnh, thế nhưng dùng để làm pháo hôi, ngăn cản bọn họ lại cực kỳ thích hợp. Đáng sợ hơn chính là, một ít hung thú trong đó thậm chí lao thẳng vào trong thành, chuyên tìm bình dân xâm hại.
Bởi vậy trong thành lập tức bùng lên từng phiến kêu thảm, không biết có bao nhiêu bách tính vô tội tao ương.
Thấy cảnh đó, mắt Tô Trầm không khỏi đỏ lên, xoay người giết xuống dưới.
Giao Hoàng thoa triển khai tốc độ nhanh nhất, nháy mắt liền từ trời giáng xuống, bổ tới một con hung thú, chớp mắt đã đụng cho hung thú kia tan xương nát thịt.
Tô Trầm quay lại trong thoa, đánh ra một pháo về phía hung thú chính đang vồ nuốt người già ở đằng xa. Con gấu đen kia bị đánh nổ đương trường, huyết thủy vãi đầy trời.
Giao Hoàng thoa không chút ngừng nghỉ, lại bay tới nơi hung thú tập trung đông nhất, cửa khoang mở toang, một thanh chiến đao cự đại duỗi ra từ mặt bên, dưới sức đẩy của Yêu Hoàng thoa “Xoạt” một đường cắt ra không biết bao nhiêu thân thể hung thú, cả con phố nhuộm đầy máu tươi Thú tộc.
Phương thức đồ lục hung ác này ai thấy cũng phải giật mình, khắc sau chợt thấy chiến đao to lớn kia lại tự động bay lên không trung, hóa thành đao quang đầy trời chém xuống quần thú.
Thế còn chưa hết, tiếp đó lại có bốn chuôi kiếm nguyên khí liên tục bay ra, tự do bay lượn giữa không trung, đồ sát từng con từng con hung thú.
Lại là bốn thanh Hồn Binh.
Bốn thanh Hồn Binh này dùng hồn phách của bốn tên Diêu Quang Sa tộc chế thành, đương nhiên bọn họ không có được đãi ngộ như Mạt Đặc Lạc Khắc, không được bảo lưu thần trí, chỉ bảo lưu bản năng cơ bản. Điều này khiến chúng kém xa Trảm Nhạc Đao về mặt biến hóa, nhưng ít ra ngự không phi hành, tự động giết địch thì vẫn không vấn đề.
Năm thanh Hồn Binh bay múa giữa trời, vũ động ra sát ý sắc bén, giết cho quần thú bởi thế mà lạnh gan.
Một con nam tri chu tám chân phi tốc bổ tới, cơ thịt trên người rất cường tráng, trong tay còn cầm một thanh trường mâu, phóng thẳng tới Tô Trầm, đầu mâu ngưng tụ thiểm quang kinh người, tỏa ra uy năng chấn vàng vỡ ngọc. Tô Trầm điều khiển Giao Hoàng thoa quay đầu, hư ảnh hiển hiện sau lưng, rõ ràng chỉ là hư ảo, nhưng vừa dùng tay bắt lấy, lại nắm đầu mâu trong tay, khiến nó không cách nào tiến thêm nửa tấc.
Trường mâu kia liều mạng vặn vẹo trong tay Nguyên Huyết hóa thân, hai tay Nguyên Huyết hóa thân xé mạnh, thanh mâu gãy đứt, nam tri chu kia gào lên một tiếng thống khổ, đồng thời một phát Vân Tiêu Thần Lôi Pháo của Tô Trầm cũng đã bắn trúng nam tri chu, một pháo oanh cho nhện yêu nát bét.
Một tên nhìn như thiếu niên tuấn mỹ vọt tới, há miệng, đầu lưỡi là một con rắn độc nhỏ dài, phun khói độc về phía Tô Trầm.
Đầu Tô Trầm lảo đảo một cái, Giao Hoàng thoa dừng lại, ngay cả Nguyên Huyết hóa thân đều mất đi chống đỡ, biến mất vô tung.
Thiếu niên tuấn mỹ kia cười gằn một tiếng, lưỡi rắn uốn lượn tiến vào trong thoa, leo lên thân thể Tô Trầm.
Đột nhiên Tô Trầm mở choàng mắt, nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ, Nguyên Huyết hóa thân tái hiện sau lưng, tóm lấy lưỡi rắn, thiếu niên tuấn mỹ lập tức ý thức được điều gì sắp xảy ra, vội hô lớn:
“Không!”
Nguyên Huyết hóa thân lại như lúc trước, xé đứt lưỡi rắn. Thiếu niên tuấn mỹ ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu, phát ra tiếng gào thét thê thảm. Gương mặt từ từ nứt ra, túi da trút đi, hóa thành một con hạt (bò cạp) yêu đuôi rắn. Khi nãy Nguyên Huyết hóa thân đã kéo đứt đuôi rắn, giờ nó chính đang thét gào thống khổ. Hai gọng kìm to tướng điên cuồng cắt tới Tô Trầm.
Tô Trầm giương tay, đánh ra một phiến hoa lửa đỏ rực.