Chương 714 Ngự khí phi hành (2)
Chu Á Sơn đã biết được gì đó: “Có phải hắn xông ra họa gì không? Lão phu nguyện ý ở đây hướng Cố tiên tử nhận sai.”
Luận bối phận hắn cao hơn Cố Khinh La một lứa, nhưng giờ phút này lại trực tiếp xưng hô Cố tiên tử, hiển nhiên đã coi Cố Khinh La là ngang hàng.
Sau khi Cố Khinh La thức tỉnh Nguyên thú huyết mạch, tính tình rõ ràng táo bạo hơn nhiều, với tâm tính cường giả của nàng tất nhiên sẽ không có nói nhiều với Chu Á Sơn, chỉ nói: “Ta không cần ngươi nhận, chỉ cần hắn đền mạng.”
Chu Á Sơn biến sắc: “Cố tiên tử, cho dù ngươi có thức tỉnh Nguyên thú huyết mạch cũng không có nghĩa là Chu gia ta dễ khi dễ. Thật sự nghĩ là ngươi thức tỉnh huyết mạch là có thể tung hoành vô địch sao?”
Cố Khinh La không muốn để ý tới hắn, vẫn là Tô Trầm nói: “Chu tộc trưởng, lệnh lang Chu Thanh Cuồng, hạ độc hại Khinh La. Nếu không phải huyết mạch của nàng thức tỉnh sợ là đã chết rồi.”
“Cái gì?” Chu Á Sơn hoảng sợ.
“Đạo lý đã giảng rồi, bây giờ Chu tộc trưởng đã có thể giao Chu Thanh Cuồng ra?” Tô Trầm lại nói.
“Việc này...” Chu Á Sơn do dự một chút, nói: “Đại sự rất lớn, thỉnh cho ta chút thời gian, đợi điều tra rõ ràng sau đó lại cho Cố tiên tử một cái công đạo, được không?”
Hắn muốn nói khéo một phen, hầu như không có chỗ không ổn, nhưng lọt vào trong tai Cố Khinh La lại rõ ràng là kế sách kéo dài thời gian.
Phải biết rằng bây giờ thứ mà Cố Khinh La thiếu nhất chính là thời gian.
Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, trong lòng nổi lên sát ý: “Bổn cô nương không có thời gian dong dài cùng ngươi, không giao Chu Thanh Cuồng ra, chính là chết!”
Nói xong đánh ra một chưởng.
Một chưởng này nhìn như bình thản không có gì lạ nhưng mà gió cuốn mây tan, lại bắt đầu nổi lên lực lượng vô tận, toàn bộ không gian đều bởi vậy mà lâm vào trong nóng rực.
Chúc Long là thần long hỏa hệ, sau khi Cố Khinh La thức tỉnh huyết mạch, nguyên lực toàn thân tự động chuyển thành nguyên lực hỏa diễm, diễm hỏa sôi trào, mỗi một lần ra tay đều là không gian liệt diễm. Lúc này, cái gì Phi Hoa Thủ, Hàn Sương Kính đều trở nên vô nghĩa, bởi vì trong cơ thể Cố Khinh La đã có một loại nguyên kỹ huyết mạch hoàn toàn mới.
Giờ phút này Cố Khinh La sử dụng, chính là Bất Diệt Chi Diễm của Chúc Long huyết mạch, tùy tay một kích chính là liệt diễm sí thiên ứng vận mà sinh.
Chu Á Sơn nhìn liệt diễm ngập trời đánh về phía mình, trở tay cũng đánh ra một chưởng, hai chưởng đối ứng hai bên đồng thời chấn động, Chu Á Sơn thế mà bay lui về sau mấy bước, trong lòng hoảng hốt.
Phải biết rằng hắn đường đường là tộc trưởng một tộc, là tồn tại thất phẩm liên thai, nhưng Cố Khinh La lấy thân thể Khai Dương vậy mà có thể đối chưởng cùng hắn, thậm chí càng ở thượng phong, làm sao hắn không khiếp sợ cho được.
Chỉ có thể nói là Nguyên thú huyết mạch thật sự quá mức cường đại, viễn siêu tưởng tượng, dù là trên một tầng cấp cũng không áp chế được.
Giờ phút này Cố Khinh La một chưởng cứ một chưởng chụp xuống, Chu Á Sơn bất đắc dĩ chỉ có thể thét dài một tiếng, ở sau lưng hiện ra hư ảnh Bạch Hạc, vù một cái bay về phương xa.
Huyết mạch Hồng Nhãn Đan Hạc của Chu gia có sở trưởng là tốc độ, thực lực chiến đấu bình thường nhưng thủ đoạn chạy trốn lại là thiên hạ nhất lưu.
Một bên bay một bên hô: “Cố Khinh La, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
“Khinh chính là ngươi!” Cố Khinh La hô lớn, một tay huyễn hóa ra huyễn ảnh đầy trời, liên tục phách về phía Chu Á Sơn, trên bầu trời dấy lên một trận liệt diễm, Tô Trầm nhìn coi cũng ngây người.
“Thật sự nghĩ là Nguyên thú huyết mạch thì có thể tùy ý tung hoành sao?” Chu Á Sơn mắt run lên, sau lưng tái hiện hư ảnh Bạch Hạc, giãn ra hai cánh mở hướng không trung, từng đạo từng đạo cánh chim từ trong hư vô sinh ra, xoát xoát xoát bắn về phía Cố Khinh La, ở trong không trung bắn ra một trận hào quang lạnh thấu xương.
Cố Khinh La một tay kéo Tô Trầm, không thể toàn lực, thấy tình hình như vậy cũng cảm thấy nghiêm nghị.
Tô Trầm nói: “Thả ra ta.”
“Không được, ngươi sẽ ngã xuống.” Cố Khinh La hô lên.
“Yên tâm đi, ta còn không tới mức trở thành gánh nặng của ngươi đâu.” Tô Trầm cười nói, nói xong đã tế ra Trảm Nhạc Đao.
Trảm Nhạc Đao ở trong không trung dạo một vòng rồi đi vào dưới chân Tô Trầm, Tô Trầm đứng lên trên nó.
Thấy Tô Trầm lại lấy cách làm như vậy để bay trong không trung, Cố Khinh La cũng ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “Biện pháp này không tệ.”
“Ta cũng mới làm thử mà thôi.” Tô Trầm mỉm cười đáp.
Cách ngự khí phi hành này sau khi Tô Trầm tự tạo ra hồn binh thì đã có, chỉ là muốn cho Trảm Nhạc Đao có thể tải được mình thì phải có chút chuẩn bị. Trước đó vài ngày Tô Trầm vừa mới hoàn thành, chưa kịp thí nghiệm, không ngờ hôm nay đã có việc dùng.
Giờ phút này hắn ngự đao ở sau lưng Cố Khinh La, không có Tô Trầm làm gánh nặng, Cố Khinh La toàn lực ra tay, hai tay chập lại thành một chưởng ấn hỏa hồng, chưởng ấn này ngưng tụ trong không trung, sinh thành một cái long trảo cực đại, chộp tới Chu Á Sơn.
Chu Á Sơn biết đây chính là Vân Long Tham Trảo của Chúc Long huyết mạch, Cố Khinh La mới lập huyết mạch nhưng ngưng tụ Vân Long Tham Trảo đã có vài phần Chân Long khí, uy thế mênh mông, làm cho người ta ở đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. Nhưng hắn đến cùng vẫn là cường giả thất phẩm liên thai, trầm giọng quát, đỉnh đầu đã hiện ra cảnh tượng thất phẩm liên thai, quay tròn chuyển động ở trên đỉnh đầu, tản ra ánh sáng nguyên lực vô tận.
Vì thế mà bạch vũ ở trong không trung càng ngày càng ngưng thực, đồng dạng huyễn hóa ra thân ảnh của Hồng Nhãn Đan Hạc, một ngụm mổ tới Cố Khinh La.
Đan Hạc mổ đối đầu Vân Long trảo, vì thế mà toàn bộ bầu trời tối sầm lại.
Ở trên đầu Chu Á Sơn cố nhiên chính là liên thai đang chuyển nhanh, mà chỗ mi tâm Cố Khinh La cũng xuất hiện một đường màu đỏ uốn lượn, tựa như long văn vặn vẹo, hoa văn lấp lóe, không ngừng thúc dục lực lượng huyết mạch, uy thế của Vân Long trảo cũng càng tăng.
Một màn này dừng ở trong mắt Tô Trầm, theo bản năng mở ra Vi Sát Chi Nhãn, mang cách Cố Khinh La cùng Chu Á Sơn vận công toàn bộ cất trong trong đáy mắt.
Sau khi trải qua hơn hai mươi năm không ngừng vận dụng, Vi Sát Chi Nhãn của Tô Trầm đã càng ngày càng cường đại, những công kích như vậy đã có thể dễ dàng nhìn thấu. Chỉ là trước kia hắn có rất ít cơ hội nhìn thấy tầng thứ này chiến đấu, ngẫu nhiên có một lần yêu thú công thành, nhưng chỉ là vội vàng cứu người không có rãnh chú ý. Ngược lại giờ phút này đã có cơ hội nhìn trộm Diêu Quang cấp đối đầu nhau.
Trong lúc hai người giao thủ, Chu gia đã hô lạp bay ra rất nhiều người, nhưng lúc này, đám người Cố Diêu Dạ, Cố Hiên Miện cũng đều tới rồi.
Nhìn thấy Cố Khinh La đại chiến Chu Á Sơn, Cố Hiên Miện nói: “Phụ thân, ta đi khuyên Khinh La.”
Cố Diêu Dạ lại thở dài một tiếng, nói: “Thôi đi, trong lòng nàng có lệ, trong lồng ngực có khí, tổng phải phát tiến một phen mới bình tĩnh được. Để cho nàng đánh đi, phát tiết toàn bộ phẫn nộ ra ngoài, mới có lợi cho nàng.”