Chương 715 Chỉ điểm
“Nhưng mà Chu gia...”
“Ta sẽ can thiệp Chu huynh. Cố gia ta tuy là lĩnh chủ huyết mạch, nhưng chung quy cũng là hậu duệ Chúc Long, không phải ai cũng tùy tiện khi dễ được. Nếu Chu Thanh Cuồng đã làm ra loại chuyện này thì nhất định phải trả giá đắt.” Nói xong Cố Diêu Dạ bay về bên dưới, nói với người Chu gia trong đại viện: “Cố Diêu Dạ tới bái phỏng, thỉnh Vân Khanh huynh thu xếp việc để gặp.”
Trong sân Chu gia, một thanh âm già nua thản nhiên truyền đến: “Ta đã biết được ngọn nguồn chuyện này, Thanh Cuồng phạm vào hành vi như vậy, thật là tội lớn. Nhưng Thanh Cuồng là số ít người của Chu gia ta thức tỉnh huyết mạch có độ tinh khiết cao, tiền đồ vô hạn lượng, mà Cố Khinh La đến cùng không chết, có thể hay không nể tình Vân Khanh, miễn hắn tội chết. Chu gia ta nguyện bồi trăm vạn nguyên thạch, từ nay về sau cũng sẽ nghiêm ngặt ước thúc Thanh Cuồng.”
Chu Vân Khanh lấy ra bồi thường không thể bảo là thấp, nhưng Cố Diêu Dạ lại khẽ lắc đầu: “Chuyện này ta làm chủ không được, ngươi vẫn là hỏi bọn hắn đi.”
Nói xong nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, Cố Khinh La một trảo lại một trảo chụp vào Chu Á Sơn, Chu Vân Khanh nói chuyện nàng đã nghe được, trực tiếp hô: “Chu Thanh Cuồng phải chết! Chuyện này không có thỏa hiệp đường sống!”
“Hừ!” Trong đại viện Chu gia vang lên tiếng hừ bất mãn, hiển nhiên là vị lão tổ tông này của Chu gia đã có chút không hài lòng: “Tiểu nha đầu, ngươi bất quá vừa mới thức tỉnh huyết mạch mà thôi, liền càn rỡ như vậy. Thật sự nghĩ là hậu duệ Chúc Long thì có thể không nhìn anh hùng trong thiên hạ hay sao?”
Lời này nhân tiện cũng đánh ngã lời mà Cố Diêu Dạ vừa mới nói trước đó.
Chúc Long huyết mạch thì sao?
Chung quy vẫn bị Thất quốc quản lý!
Nếu Chu Vân Khanh nguyện ý, hiện tại hắn có thể ra tay ngăn chặn Cố gia, chờ người chuyên môn xử lý chuyện này của Long Tang tới thì Cố Khinh La sẽ không có chỗ phát huy nữa.
Hắn không làm như vậy là vì hắn còn không có muốn xé mặt với Cố gia, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Cố gia.
“Vừa mới thức tỉnh thì sao? Không giao Chu Thanh Cuồng ra, ta sẽ khiến toàn bộ Chu gia ngươi phải trả giá đắt!” Cố Khinh La hét lên giận dữ.
Nàng có thể cảm nhận được thời gian của mình không còn nhiều lắm, chỉ sợ người phụ trách đang trên đường tới, cũng đã lần theo phương hướng của mình mà tới rồi. Bọn họ có một bộ bí pháp truy tung Chúc Long huyết mạch, vô luận là mình chạy trốn tới nơi nào đều có thể tìm được, vì nguyên nhân này mà người thức tỉnh Chúc Long huyết mạch chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
Cố Khinh La đã làm tốt chuẩn bị đi Không Sơn, nhưng vì vậy nàng càng muốn trước đó phải hoàn thành việc báo thù.
Giờ phút này từng trảo từng trảo đánh ra, uy thế của hỏa diễm trên bầu trời ngày càng tăng lên.
Chỉ là chiến lực của Hồng Nhãn Đan Hạc tuy yếu, nhưng cũng rất am hiểu du đấu. Chu Á Sơn cũng biết chỗ lợi hại của Cố Khinh La, cho nên căn bản không có liều mạng đánh nhau với nàng, chỉ không ngừng chạy để kéo dài thời gian mà thôi.
Hắn đã nghĩ rất thông suốt, chuyện của Chu Thanh Cuồng khẳng định phải cho Cố gia một cái công đạo, nhưng mà có Cố Khinh La với không có Cố Khinh Lạ lại rõ ràng có khác nhau.
Nếu Cố Khinh La ở đây, thì Chu Thanh Cuồng phải chết không thể nghi ngờ. Nếu Cố Khinh La không ở, thì Cố gia vị tất sẽ nguyện ý vì một người đã không còn ở Cố gia mà liều chết kết thù, đến lúc đó quá nửa bọn họ sẽ lựa chọn dừng tay.
Vì nguyên nhân này cho nên giờ phút này Chu gia thật chất đang chủ định kéo dài thời gian.
“Khốn kiếp!” Hiển nhiên Cố Khinh La cũng biết được điểm ấy cho nên trong lòng càng phát ra lo lắng.
Chỉ là nàng càng nhanh, ra tay lại càng dễ trượt, càng không có cách bắt lấy Chu Á Sơn. Đến cùng nàng chỉ là Khai Dương cảnh, có thể chiến hòa thất phẩm liên thai đã là biểu hiện rất cường đại của Chúc Long huyết mạch rồi, nếu muốn bắt đối phương thì muôn vàn khó khăn.
Trong vô tình mọi người đã hình thành ăn ý, nếu Cố Khinh La tìm tới Chu Á Sơn, như vậy những người khác liền không thích hợp ra tay.
Chu Á Sơn cũng biết điểm ấy cho nên trong lúc chạy thậm chí còn nhiều lần trêu tức, cố ý làm cho nàng tức giận, khiến cho càng ngày càng loạn. Thật ra nếu lúc này hắn phản công thì thậm chí còn có phần thắng, chỉ là đối với Chu Á Sơn, đánh thắng không có ý nghĩa gì cả, kéo dài thời gian mới là chính đạo.
Một màn này dừng ở trong mắt Tô Trầm, hắn nhíu mày.
Sau đó hắn đột nhiên nói: “Khinh La, Phi Hoa Thủ, dệt vạn hoa, nặng vạn trượng.”
Tuy Cố Khinh La đã thức tỉnh Chúc Long huyết mạch, nhưng vẫn có thể sử dụng Phi Hoa Thủ, chẳng qua luận về uy lực thì nó kém xa Vân Long Trảo của nàng. Nếu là đổi thành người ngoài nói lời này, Cố Khinh La quả quyết không nghe, nhưng mà đối với phán đoán của Tô Trầm, Cố Khinh La chưa từng hoài nghi.
Cho nên khi Tô Trầm mở miệng, Cố Khinh La liền nhấc lên một trận tường gió đánh về Chu Á Sơn.
“Vu Ảnh Thiên La, Phong Thanh Võng!” Tô Trầm lại nói.
Phong Thanh Võng này là do Tô Trầm sáng chế, khi còn ở Tiềm Long Viện đã dạy qua cho Cố Khinh La, Cố Khinh La tự nhiên sẽ biết, chẳng qua lúc này Tô Trầm cũng để cho nàng thi triển ra Phi Hoa Thủ. Nếu trước đây, Cố Khinh La sẽ làm không được, nhưng hiện tại nàng đã thức tỉnh Chúc Long huyết mạch, nguyên lực mênh mông thao thao bất tuyệt, giờ phút này liên tục thi triển, từng đạo lưới nhện vô hình bao phu ra ngoài.
Tốc độ của Chu Á Sơn rất nhanh, nhưng ruồi bọ có nhanh đến mấy cũng sợ mạng nhện. Khi hắn dùng tốc độ mau lẹ xẹt qua bầu trời thì đập vào mặt chính là vô số mạng nhện bao bọc lấy hắn, tốc độ cực mau dẫn tới quán tính rất lớn thậm chí làm cho hắn không thể tránh né, phong võng sắc bén để lại từng cái từng cái vết rách trên người hắn. Đó cũng một phần là do thân thể hắn cứng cỏi, đổi lại là người khác thì đã sớm thành mảnh thịt.
Càng đáng sợ là lúc này Tô Trầm vẫn còn tiếp tục hô lên: “Địa thương, Âm giao, Môn vị, Khí hải, Huyết hải...”
Một hơi nhô ra mấy chúc phương vị công kích, mà mỗi một vị trí đều là điểm yếu của hắn.
Cố Khinh La thấy vậy không chút do dự thi triển Phi Hoa Thủ công kích, tuy Vân Long Trảo của nàng cường đại, đến cùng huyết mạch mới thành, chưa quen lắm, nhưng Phi Hoa Thủ này đã luyện hơn hai mươi năm, thành thục ngàn vạn biến, hạ bút thành văn, vô cùng thong dong, tuy uc lực nhỏ đi nhưng được Chúc Long huyết mạch gia trì, đồng dạng cũng không yếu, hơn nữa toàn nhằm vào chỗ yếu hại của Chu Á Sơn nên càng làm cho hắn đau đầu hơn.
Hết lần này tới lần khác lúc này còn có vô số phong võng vô hình quấn ở không trung, hắn bay càng nhanh thì cuốn càng nhiều, tuy thương tổn không lớn nhưng tích tiểu thành đại, cũng làm cho Chu Á Sơn khó chịu không thôi.
Hắn tức giận ở trong lòng, biến linh động thành cường công, hư ảnh Bách Hạc múa ra lốc xoáy vô tận, mơi hơi nghiền nát toàn bộ phong võng tiêu tán.