Chương 716 Chia ly (Thượng)
“Vân Long Trảo, kích thẳng phía trước bên phải!” Thanh âm của Tô Trầm lại lần nữa vang lên.
Cố Khinh La biến chỉ thành trảo, một trảo chụp về phía trước.
Chu Á Sơn đang chính diện mà đến, hoàn toàn không ngờ Tô Trầm chẳng những nhìn thấu tuyến đường hành tẩu của hắn, thậm chí còn nhìn thấu thói quen phi hành của hắn.
Kết quả chính là Cố Khinh La đột nhiên ra tay, Chu Á Sơn lập tức biến thành phóng thẳng tới Vân Long Trảo của Cố Khinh La.
Một người một trảo lập tức đánh nhau.
Tốc độ của hắn nhanh, nhưng bởi vì nhanh cho nên lần này Cố Khinh La cố ý thêm vào mấy thành lực lượng.
Một trảo đánh xuống, trước ngực Chu Á Sơn lập tức có hơn năm lỗ máu, hộc máu bay ra.
Đến cùng hắn vẫn là Diêu Quang thất phẩm liên thai, Diêu Quang liên thai bay nhanh hạ xuống, cọ rữa vết thương, tẩy trừ nguyên lực của Chúc Long.
Nhưng ngay tại giờ phút này, Tô Trầm lại liếc mắt một cái nhìn Chu Á Sơn.
Hải Thị Thận Lâu.
Chu Á Sơn hơi ngẩn ra.
Một ngẩn ra này, chính là vĩnh hằng.
Cố Khinh La lại một trảo hướng về Chu Á Sơn, lần này là trực tiếp chụp vào đỉnh đầu của hắn.
Oành!
Liên thai trên đỉnh đầu Chu Á Sơn đại phóng, quang huy nghịch đảo, ngưng tụ thành một đóa bạch liên hoa đỡ một trảo này của Cố Khinh La.
Nhưng ngay khi hắn đỡ một kích này, lại nghe được thanh âm đòi mạng của Tô Trầm: “Thiên trung!”
Cố Khinh La một chưởng chụp vào Thiên trung vị của hắn.
Chu Á Sơn hộc máu bay lên, một cái ngọc thủ thon dài phá không mà ra, chế trụ thân thể hắn, lúc này đây cho dù là thất phẩm liên thai cũng không thể cứu hắn được.
Năm ngón tay xuyên thủng thân thể hắn, đâm vào trong người, nguyên lực mãnh liệt rót vào, trong nháy mắt làm tê liệt chiến lực của Chu Á Sơn.
Thanh âm của Cố Khinh La như gió lạnh từ cửu u thiên ngoại thổi tới: “Bây giờ rất đơn giản, hoặc là ngươi chết, hoặc là con ngươi chết!”
“Ngươi...” Chu Á Sơn chán nản hô to: “Ta không phục! Nếu không phải tiểu tử kia nhúng tay...”
“Đây không phải là lôi đài luận võ.” Cố Khinh La lãnh khốc trả lời, năm ngón tay siết chặt, Chu Á Sơn lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hắn còn muốn kiên trì, bên dưới đã truyền đến thanh âm của Chu Vân Khanh: “Thôi đi, Thanh Cuồng dẫn ra họa, chung quy phải do hắn gánh vác. Nếu ngươi không che chở được thì cũng chỉ có thể nói là mệnh của hắn.”
Nói xong bên dưới đã có một người bay lên, chính là Chu Thanh Cuồng.
Một đám mây chở hắn bay về phía Cố Khinh La, trên đó Chu Thanh Cuồng vẫn đang điên cuồng hô to: “Phụ thân, cứu ta! Phụ thân, cứu ta!”
Đáng tiếc Chu Á Sơn ngay cả mình đều rơi vào trong tay Cố Khinh La, làm sao có tư cách cứu người, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Tự ngươi làm nghiệt thì tư mình hoàn trả đi.”
Nói xong nhắm mắt không nhìn.
Chu Thanh Cuồng bay đến bên cạnh Cố Khinh Lạ.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập sát khí của Cố Khinh La, Chu Thanh Cuồng ở trong lòng phát lạnh: “Khinh La, ta biết ta sai rồi, ta là nhất thời hồ đồ, đầu não choáng váng. Van cầu ngươi, bây giờ tha cho ta đi, về sau ta sẽ không bao giờ...”
“Ngươi không có lần sau nào cả.” Cố Khinh La lạnh nhạt nói.
Nàng cũng không muốn cho Chu Thanh Cuồng nói thêm gì, cho nên nâng tay nhấn về phía xa một cái, Chu Thanh Cuồng vầng trán run lên, ngay sau đó toàn bộ đầu nổ tung.
Đám mây biến mất, thi thể không đầu cứ như vậy rơi xuống từ trên không trung, rơi vào trong đại viện Chu gia, dẫn phát một trận kinh hô, đồng thời cũng có vài vị Chu gia lão tổ phẫn nộ hừ nhẹ.
Làm xong chuyện này, Cố Khinh La cũng tựa như mất hết khí lực, toàn thân hơi rung rung.
Nàng giải trừ trói buộc cho Chu Á Sơn, Chu Á Sơn nhìn nàng một cái thật sâu, chung quy không nói gì, xoay người rời đi.
Cố Khinh La cũng nhoáng người lên một cái, vậy mà mềm nhũn ra.
Khi đánh thì thống khoái, ngừng tay rồi mới biết được thì ra vừa rồi Cố Khinh La đã dùng hết sức lực không lưu lại chút gì ra tay. Đến cùng thì Cố Khinh Ta chỉ mới thức tỉnh huyết mạch, nếu không phải có cỗ hận ý kia chống đỡ, lại có Tô Trầm tương trợ thì nàng vốn không thể thắng được Chu Á Sơn.
Lực lượng phẫn nộ chính là cường đại như thế, làm cho nàng nghiền ép từng tầng lực lượng của bản thân ra ngoài, nhưng trên thực tế trong vô hình cũng tăng tiềm lực của nàng lên.
Chỉ là so sánh với những việc sắp mất đi, Cố Khinh La tình nguyện không cần tất cả những thứ này.
Tô Trầm giẫm Trảm Nhạc Đao bay qua, ôm Cố Khinh La vào trong ngực.
Cố Khinh La khí tức mỏng manh, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Trầm liền dẫn Cố Khinh La bay về, chỉ có Mạt Đặc Lạc Khắc phát ra tiếng oán giận bất mãn, hiển nhiên là đang quái trách hai người quá nặng. Cũng may Cố Diêu Dạ kịp thời đưa tới một trận mây, nâng Trảm Nhạc Đao đang lung lay sắp đổ.
Bọn họ cứ như thế bay một đường, cũng không biết bay bao lâu, cho đến khi đi vào trên một ngọn núi.
Cố Khinh La nói: “Nơi này không cảnh không tệ, ta nghĩ ở nơi này ngắm nhìn phong cảnh.”
Tô Trầm liền mang Cố Khinh Lạ hạ xuống.
Phong cảnh nơi này quả thật không tệ, sơn phong cao thấp chằng chịt, núi non trùng điệp, cây rừng xây mướt, xa xa là một đám thanh tùng, đỉnh núi có biển mây vờn quanh, hiếm thấy còn có một thác nước đang chảy xuống.
Tô Trầm cùng Cố Khinh La liền dừng ở bên cạnh thác nước.
Cố Khinh La nằm dài ở trong lòng Tô Trầm, nhìn biển mây dâng lên ở nơi xa, lắng nghe thác nước mãnh liệt, chậm rãi nói: “Còn nhớ lần đầu ta với chàng gặp gỡ không?”
“Nhớ rõ, khi đó nàng đang tắm rửa ở trong thác nước, chỉ là thác nước nhỏ hơn nơi này.”
“Nhưng cũng yên tĩnh hơn.” Cố Khinh La từ từ nói: “Khi chàng không ở đó, ta thường sẽ nhớ tới thời gian ở phía sau Tô gia. Thời điểm ấy, cảm giác cùng chàng ở một chỗ... thật tốt.”
Tô Trầm khẽ vuốt tóc dài mềm mại của nàng: “Ta cũng vậy.”
Cố Khinh La tiếp tục nói: “Thật ra kể từ thời điểm kia trở, ta đã thích chàng rồi. Nhưng mà thời điểm kia, ta không biết đến tột cùng đó là có bao nhiêu thích, chỉ là có cảm giác thích cùng chàng ở một chỗ, vô ưu vô lự, thật vui vẻ. Nhưng mà sau Tam Sơn Quận Khảo, tất cả đều đã thay đổi. Chàng thổ lộ tâm sự với ta, ta lại sợ. Ta không biết nên làm cái gì bây giờ, thời điểm kia ta thật sợ chuyện của ta và chàng sẽ làm cho gia tộc bất mãn, rước lấy họa sát thân. Cho nên ta chỉ có thể đi...”
“Ta biết.” Tô Trầm nhẹ nhàng nói.
Cố Khinh La dựa sát vào lòng Tô Trầm, càng ngày càng sâu: “Nhưng ta không muốn đi. Ngày ta rời khỏi chàng, mỗi ngày đều là nhớ chàng. Nhưng ta chỉ có thể áp chế tưởng niệm này ở trong lòng...”
Trái tim Tô Trầm khẽ run, hơi hơi đau xót.
Tuy hắn khôi phục quan hệ với Cố Khinh La, nhưng có chút câu, Cố Khinh La vẫn chưa nói với hắn, Tô Trầm vẫn không muốn hỏi, không muốn kích thích nàng.
Nhưng hiện tại, Cố Khinh La chủ động nói.
Nàng nói: “Mãi cho đến khi thí luyện Kim Thủy di tích, chúng ta rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận cùng một chỗ, nhưng khi đó, trong lòng ta vẫn có khủng hoảng. Ta sợ chàng làm không được hứa hẹn, cho nên thủy chung không dám công khai ở cùng một chỗ với ngươi. Bây giờ nghĩ đến, ta thật ích kỷ, cũng rất ngốc.”