← Quay lại trang sách

Chương 718 Bá vương ngạnh thương cung (Thượng)

“Chỉ là có khả năng thôi.” Giọng điệu của Tô Trầm âm trầm, nói ra.

Hắn nghĩ ngợi, hỏi: “Lộ Lộ, nếu ta vào cảnh nội Thiết Huyết, còn có thể liên hệ ngươi được không?”

“Việc này chỉ sợ không được. Nhưng nếu ngươi trở thành Mộng Vương, liền có thể miễn phí triệu hồi ta đến bên người. Nhưng nếu ngươi không có vào địa vực của Bạo tộc thì ta cũng không thể đi theo ra ngoài. Tóm lại, Mộng tinh linh không thể trở thành thông đạo để các ngươi liên lạc bên ngoài được.”

“Ta biết Huyễn Mộng Chi Chủ sẽ không lưu lại sơ hở lớn như vậy, nhưng ít ra có thể triệu hồi ngươi lại, đúng không?”

“Đúng vậy!” Lộ Lộ gật đầu. Sau đó biết được gì đó, vẻ mặt đại biến nói: “Ngươi... ngươi không phải muốn đi lãnh địa của Bạo tộc chứ?”

Tô Trầm cũng không trả lời, chỉ nói: “Ngươi chuẩn bị đi, trước tiên ta phải rời khỏi một lát.”

Nói xong đã lui ra Mộng Thế Giới.

Trở về trong hiện thực, nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Cố Khinh La, Tô Trầm đột nhiên cảm thấy đau xót ở trong lòng, không biết nên nói như thế nào.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Khinh La nhìn ra được vẻ mặt biến đổi của Tô Trầm.

Do dự một lát, cuối cùng Tô Trầm nói chuyện vừa rồi ra.

Vì thế Cố Khinh La biết.

“Chàng muốn đi cứu sư phụ của chàng?”

“Ngoại trừ mẫu thân cùng nàng ra, sư phụ là người đối xử với ta tốt nhất.” Tô Trầm đáp.

Hắn nói lời này là khách khí, thực tế Thạch Khai Hoang đối với hắn còn hơn cả Cố Khinh La.

Cố Khinh La gật gật đầu: “Cho nên chàng không thể cùng ta đi Không Sơn.”

“Chỉ là tạm thời, ta cam đoan với nàng, sau khi cứu đạo sư ra ta sẽ trở về tìm nàng.” Tô Trầm chỉ thiên mà thề.

Cố Khinh La lại chảy xuống hai hàng lệ nóng: “Cứu một người không rõ sống chết từ trong tay Bạo tộc... có dễ dàng như thế sao? Ta đã biết... ta đã biết là vận mệnh luôn vô thường như thế, luôn muốn chia rẽ chúng ta.”

“Khinh La!” Tô Trầm hô to lên: “Nàng đừng như vậy, nàng biết ta không muốn rời khỏi ngươi mà. Chỉ là có chút chuyện ta không thể không làm!”

Cố Khinh La liền thương cảm nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.

Tô Trầm biết nàng không có ý muốn ngăn cản mình, chỉ là không có tin tưởng mà thôi.

Nàng đang tin tưởng, tin tưởng có một cổ lực lượng đang ngăn trở bọn họ.

Tô Trầm cầm lấy tay nàng: “Khinh La, nàng phải tin ta. Mặc kệ là lực lượng gì, cũng không trở ngại ta lấy nàng. Toàn bộ đau khổ đều chỉ là khảo nghiệm, mà những chướng ngại vật này, sau cùng đều sẽ bị ta giẫm nát dưới chân!”

Cố Khinh La nghe vậy cả người ngây ngẩn.

Nàng si ngốc nhìn Tô Trầm, lẩm bẩm nói: “Đều chỉ là khảo nghiệm...”

“Đúng vậy, đều là khảo nghiệm!” Tô Trầm rất chắc ăn trả lời: “Đây là vô huyết kết hợp cùng nguyên thú huyết, nhất định phải đối mặt tam tai cửu nạn. Nhưng mà không sao, có bao nhiêu khó khăn ta đều xông qua được.”

Tư duy của Cố Khinh La lâm vào trong vòng lẩn quẩn, cho rằng trời xanh đang ngăn trở bọn họ. Loại thời điểm này mà nói không có thiên mệnh thì thật là vô nghĩa. Tô Trầm rất rõ chuyện này cho nên thẳng thừng giảng giải con người nhất định chiến thắng thiên đạo.

Trước kia, hắn không có quan niệm người nhất định thắng thiên.

Nhưng là sau lúc này, vô luận hắn có nguyện ý hay không, hắn đều phải thắng thiên!

“Thì ra... là như vậy sao.” Ở trong mắt Cố Khinh La có bịt kín một tầng ẩm ướt.

“Đúng vậy, liền là như vậy. Nàng chỉ cần làm một chuyện thôi, tin tưởng ta, có được không.” Tô Trầm dùng lời nói đơn giản nhất để an ủi Cố Khinh La.

Vì thế trên mặt Cố Khinh La liền hiện ra vẻ vui mừng, ngã vào trong lòng Tô Trầm không có nói gì.

Lúc này truyền đến một thanh âm thở dài: “Hay cho một đôi nam nữ si tình, nếu như có thể, thật không muốn chia rẽ.”

Xuất hiện ở sau lưng hai người Tô Trầm là một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn là tuổi không lớn, nhưng đó chỉ là ở niên kỷ mà thôi, nhìn vẻ mặt thong dong, ngữ khí thản nhiên kia, cũng biết ít nhất này là một vị đại nhân vật có gia bối cao.

Có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Tô Trầm, người như vậy có thực lực không hỏi cũng biết.

Cũng may vô luận là Tô Trầm hay Cố Khinh La, cũng chưa định dùng vũ lực đối kháng đối thủ.

Tô Trầm không phải loại thiếu niên nhiệt huyết dễ xúc động, hắn biết rõ xúc động không giải quyết vấn đề được, chỉ làm vấn đề càng phiền toái thêm mà thôi.

Cho nên hắn đứng dậy nói: “Xin hỏi chính là Nghênh Long Sứ?”

Nghênh Long Sứ là một chức quan được Thất quốc bố trí đặc biệt cho Cố gia, Nghênh Long giả, danh như ý nghĩa chính là nghênh đón Chúc Long huyết mạch. Đối với người làm chính trị mà nói, rõ ràng là trục xuất lại bảo là nghênh đón.

Nghênh Long Sứ có đặc quyền không lớn, nhưng địa vị cực cao, có thể đảm nhiệm đều là người nổi bật đã ngoài Nhiên Linh, dù sao phải trục xuất toàn là người có Nguyên Thú huyết mạch, không thể không cẩn thận ứng đối.

Giờ phút này nghe nói như vậy, Nghênh Long Sứ cười nói: “Đúng vậy, bản nhân Đường Lập Phong ra mắt Cố đại tiểu thư. Cố đại tiểu thư đi đường thật là dễ tìm.”

Sau khi Cố Khinh La thức tỉnh huyết mạch, Đường Lập Phong liền biết, sau đó lập tức chạy tới Cố gia, kết quả Cố gia lại đi Hạc thành, hắn chỉ có thể vòng đi Hạc thành, đợi đến Hạc thành mới phát hiện Cố Khinh La lại đi rồi, chỉ có thể lần theo tin tức một đường truy đuổi. Mất rất nhiều sức lực mới tìm được người, Đường Lập Phong còn có thể nói chuyện cười thì tính tình đã là rất tốt rồi.

Cố Khinh La lại nói: “Ta vừa mới đính hôn với phu nhân, chưa kịp thành hôn. Nếu Đường sứ đến, không bằng làm chứng cho chúng ta, hôm nay Cố Khinh La ta sẽ gả cho Tô Trầm.”

Đường Lập Phong thất thần, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Cố Khinh La sẽ nói ra lời này.

Liền ngay cả Tô Trầm cũng cảm thấy kinh ngạc: “Khinh La?”

Cố Khinh La mỉm cười: “Chàng không phải nói làm muốn ta tin không có gì có thê cản ngươi sao? Một khi đã như vậy, không bằng ngày hôm nay chúng ta thành thân, ta cũng muốn nhìn thử, trời xanh còn có cách nào ngăn trở. Nếu không có, vậy từ hôm nay trở đi ta chính là thê tử của chàng. Nhưng mà khác với người ta là, chúng ta a, là phụ xướng phu tùy, ta đi nơi nào, chàng liền phải đi theo nơi đó.”

Tô Trầm nghe vậy tâm thần kích động, ôm chặt lấy Cố Khinh La.

Qua một hồi lâu, Tô Trầm nhẹ giọng nói: “Có chuyện, ta đúng là phải nói cho ngươi từ lâu, nhưng mà vẫn chưa nói. Ta sợ nói ra rồi, ngươi sẽ không tha thứ cho ta.”

Cố Khinh La ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Trầm chằm chằm, trong ánh lòng dâng lên một cảm giác không ổn.

“Còn nhớ Tiềm Long Viện, Chư Tiên Dao không...” Tô Trầm chậm rãi nói, đã nói toàn bộ chuyện trải qua của mình ở cổ bảo trước kia.

Sau khi nghe xong, cả người Cố Khinh La đã muốn mộng.

Nàng kinh ngạc nhìn Tô Trầm: “Chàng...”

“Là ta không tốt, không sớm nói cho nàng. Ta thề với nàng, lúc đó chỉ là bất ngờ mà thôi.”

“Nhưng sau đó thì không phải, đúng không?” Hai mắt của Cố Khinh La đã đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, sau đó nàng thần kinh hô to: “Tô Trầm, chàng là tên khốn kiếp!”