← Quay lại trang sách

Chương 719 Bá vương ngạnh thương cung (Hạ) (1)

Vì cái gì cố tình vào lúc này Tô Trầm lại nói tất cả cho nàng?

Vì cái gì phải là hiện tại?

Cố Khinh La đau khổ ở trong lòng, lại không chỗ để khóc, để kể lể.

Cả người đều xụi lơ ở trên đất.

Vốn tưởng rằng đây sẽ là một hồi sinh ly tử biệt cảm động lòng người, vốn tưởng rằng đây sẽ là một hồi thề non hẹn biển lưỡng tình tương duyệt, vốn tưởng rằng đây sẽ là một hồi lưu luyến sau cùng của cặp tình nhân sắp thành thân, mà chưa bao giờ nghĩ lại có biến hóa như vậy, lại có biến chuyển như thế.

Cố Khinh La cũng ngây ngẩn.

Chẳng lẽ trời xanh thật sự đang ngăn cản bọn họ, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý cho bọn họ ở cùng một chỗ?

“Vì cái gì? Vì cái gì bây giờ chàng nói cho ta biết?” Hai mắt của Cố Khinh La đẫm lệ, nàng hỏi.

“Bởi vì ta không thể cứ lại dấu diếm. Ta không có thành thân với Chư Tiên Dao, nàng vĩnh viễn là thê tử của ta, nhưng ta không thể không để nàng biết sự tồn tại của nàng đó.” Tô Trầm chăm chú đáp.

Cố Khinh La phẫn nộ nhìn hắn: “Vậy chàng có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Ở lúc này, nói cho ta biết chuyện này?”

“Nàng hy vọng ta gạt nàng sao?” Tô Trầm hỏi lại.

Cố Khinh La nghẹn lời.

Nàng không biết.

Không biết đáp án.

Chỉ là nếu có thể, mình tình nguyệt không biết đi.

Nhưng mà, chung quy đã biết rồi.

Mình lại làm sao đây, nên lấy hay bỏ?

Lòng nàng thật hỗn loạn, nhất thời không biết làm gì cho phải, chỉ có thể trầm mặc.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc nàng đứng dậy, nhưng là đi hướng Đường Lập Phong: “Làm phiền Đường sứ đợi lâu, xin Đường sứ dẫn ta đi đi.”

Cũng không thèm liếc mắt Tô Trầm cái nào.

Ý đi đã quyết.

“Khinh La!” Tô Trầm hô một tiếng.

Khi hắn nói chân tướng cho Cố Khinh La, rất hy vọng Cố Khinh La có thể cười nói: “Không sao, ta không ngại.”

Nhưng sự thật tàn nhẫn hơn tưởng tượng nhiều lắm, cho dù thời đại này phổ biến tam thế tứ thiếp, nhưng xã hội này nữ nhân vẫn như cũ có ảo tưởng về tình yêu của mình, cũng liền ý nghĩa có dục vọng độc bá.

Ở nơi này, đôi tiểu nam nữ này giảng không phải là chế độ, không phải là phong tục, mà là tình yêu.

Nếu luận tình, như vậy Tô Trầm sẽ đuối lý, Cố Khinh La cũng không thể nhận.

Ít nhất hiện tại không thể nhận.

Cho nên Cố Khinh La cũng không quay đầu lại, nói: “Chàng còn không hiểu? Đây là vận mệnh an bài, thậm chí ngay cả chàng đều bị an bài vào bên trong đó. Chàng không đánh vỡ trói buộc được, sao lại nói đến chuyện lấy ta?”

“Ta có thể đánh vỡ nó!” Tô Trầm hô.

“Vậy chàng đi đánh vỡ nó đi, nhưng có thể ta sẽ không cho chàng hứa hẹn gì cả. Có lẽ có một ngày, chàng cứu được đạo sư của chàng ra, phá tan trở ngại huyết mạch, thành tựu Diêu Quang, thậm chí là giai tầng rất cao, rồi mang theo tin tưởng người nhất định thắng thiên tới tìm ta, nhưng ta không cam đoan, khi đó ta có còn yêu chàng không, thậm chí nói không chừng đã thay lòng đổi dạ...”

Tô Trầm trì trệ.

Rốt cuộc Cố Khinh xoay người, nhìn về phía Tô Trầm.

Nàng lau nước mắt trong mắt đi: “Đây là vận mệnh. Chàng có thể quyết định chính mình, cũng không thể quyết định được ta. Chàng đã có thể tìm nữ nhân khác, ta đây tự nhiên có khả năng tìm nam nhân khác.”

Tô Trầm hít sâu một hơi: “Nàng sẽ không.”

Cố Khinh La liền hừ một tiếng: “Tô Trầm, ngươi chớ tự đề cao mình...”

Tô Trầm một tay đoạt tới ôm lấy Cố Khinh La, nói: “Ta nói chuyện Chư Tiên Dao cho nàng không phải vì khiến nàng rời khỏi ta mà là ta khiến cho nàng càng thêm tỉnh táo để gả cho ta.”

“Cái gì?” Cố Khinh La kinh hãi, đã thấy Tô Trầm ôm nàng lên đi về phía xa xa.

Một bên ôm, một bên nói: “Đường Ngênh Long Sứ, sợ là phải phiền ngươi một chuyến làm chứng hôn cho chúng ta. Từ hôm nay trở đi, Cố Khinh La liền là thê tử của ta.”

“Này, chàng điên ư!” Cố Khinh La liều mạng dùng nắm tay nhỏ dánh Tô Trầm: “Buông! Bây giờ ta không có nghĩ gả cho chàng!”

“Nàng đó, không gả ta thì không được. Hôm nay nàng không làm nữ nhân của ta, ta liền không cho nàng đi đâu cả.”

“Cường đạo! Lưu manh! Cứu mạng! Cưỡng gian!” Cố Khinh La liều mạng hô to.

Đường Lập Phong nhíu mày.

Đối mặt đôi tiểu nam nữ biệt ly rồi khóc nháo này, nhất thời hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới ổn.

Làm một người nam nhân, đối với việc Tô Trầm có một nữ khác hắn tỏ vẻ lý giải cùng không ngại gì.

Nhưng đồng thời hắn cũng có thể lý giải được tâm tình của Cố Khinh La, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn chịu kích thích sẽ không tiếp thu được chuyện này.

Vấn đề là nàng không có nhiều thời gian để bình tĩnh, để tự hỏi, để tiếp thu.

Tô Trầm rất hiểu điểm này, cho nên lựa chọn giải quyết dứt khoát.

Đó là một cách làm thông minh, nhưng cũng cấp một nan đề cho Đường Lập Phong.

Là làm như không thấy hay là thấy việc nghĩa hăng hái mà làm?

Nếu bây giờ không giúp nàng, Cố Khinh La có lẽ sẽ ghét mình.

Mà nếu bây giúp Cố Khinh La thoát đi, không chừng tương lai nàng càng ghét mình...

Thế khó xử mà.

Nhưng rất nhanh hắn nghĩ đến một chuyện: Cố Khinh La thức tỉnh huyết mạch, thực lực rất mạnh mẽ, làm sao lại bị Tô Trầm ôm đi dễ như vậy?

Biết được điểm ấy, Đường Lập Phong liền lắc đầu nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Chuyện của phu thê các ngươi có liên quan gì tới ta. Ta đó, là phải tìm chỗ nghỉ ngơi đi thôi.”

Sau khi nói xong đã đi.

“Buông ra, lưu manh thối, đồ lưu manh!” Cố Khinh La liều mạng cào Tô Trầm.

Nàng có Nguyên thú huyết mạch, sau khi thức tỉnh có thực lực cường hãn, cho dù là Tô Trầm cũng không phải là đối thủ. Nhưng cố tình bị Tô Trầm ôm một cái toàn thân liền yếu mềm, vô lực mà cự tuyệt.

Thẳng cho đến khi Tô Trầm ôm nàng vào trong một chỗ sơn lâm, nâng một đống loạn thạch chất chồng nó lên, lại dùng mấy cây rơm rạ để làm nhang, điểm lửa lên rồi hướng thiên đạo mà nói: “Trời cao bên trên, từ hôm nay trở đi ta liền cùng Cố Khinh La kết làm phu thê, sông cạn đá mòn vĩnh không thay lòng...”

Vốn là hắn đang muốn nói sống chết có nhau cùng đến già cũng vĩnh viễn không chia lìa mấy lời này, nhưng nghĩ đến việc Cố Khinh La rất nhanh sẽ phải rời khỏi mình, được nhiều thêm một ngày đã là Nghênh Long Sứ khai ân rồi, lời này mà nói thì không xong, cho nên nghĩ nghĩ, liền nói:

“Nhất bái thiên địa.”

Cầm lấy tay Cố Khinh La liền muốn bái xuống.

Cố Khinh La hất đầu lên: “Chàng tránh ra! Ta không muốn thành thân với chàng!”

Tô Trầm ôm nàng: “Khinh La, ta thừa nhận ta sai rồi, nhưng nàng thật nguyện ý cứ như vậy rời khỏi ta sao, vĩnh viễn không gặp sao?”

Cố Khinh La muốn nói ta nguyện ý, miệng nàng vừa mở miệng của Tô Trầm đã tiến lên, thoáng cái hôn nàng, Cố Khinh La liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Tô Trầm hôn thật sự không ôn nhu, mang theo một chút bạo lực cùng ép buộc, nhưng vô tình Cố Khinh La vốn không phải là người cường nghạnh. Sự cường nghạnh của nàng là vì Chư Tiên Dao mà xuất hiện, lại vô tình không làm gì được Tô Trầm, bị hắn ôm rồi ôn nên hóa thành cả người tê dại, vô lực mà phản kháng.