← Quay lại trang sách

Chương 720 Bá vương ngạnh thương cung (Hạ) (2)

Tô Trầm đã khom lưng ôm nàng xuống, coi như nhất bái thiên địa.

Bởi vì không có cao đường ở đây cho nên Tô Trầm cũng không có nói nhị bái cao đường, trực tiếp lôi kéo Cố Khinh La tới chỗ Đường Lập Phong cách đó không xa xá một cái.

Đường Lập Phong đến đây lại vô duyên cố cớ thành người làm chứng, bây giờ lại còn thay thế cả chức trách phụ mẫu cao đường, trong lòng một trận cạn lời.

Sau nhị bái chính là tam bái.

Cũng không biết vì sao, Cố Khinh La lại phục hồi lại tinh thần, hô: “Ta không muốn bái cùng ngươi!”

Nói xong điểm một chỉ tới Tô Trầm

Lại ra tay rồi.

Đầu vai của Tô Trầm trầm xuống, tránh thoát một chỉ này, ngay sau đó Cố Khinh La đã đánh tới một chưởng. Hai người gần nhau quá nên Tô Trầm không kịp né tránh, chính là bị một chưởng này đánh trùng, tại chỗ ói ra một ngụm máu, cứ như vậy mềm nhũn ngã xuống.

Việc này lại dọa Cố Khinh La không nhẹ, nàng biết rõ uy một chưởng của mình, tuy chưa dùng hết toàn lực nhưng cũng không phải người khác tùy tiện có thể cản được. Mình nén giận ra tay, Tô Trầm nhận cả mười phần, không chết đã là chuyện may mắn.

Khi Tô Trầm không có việc gì, nàng hận nghiến răng, bây giờ Tô Trầm bị thương, nàng lập tức cảm thấy đau lòng vì hắn, ôm lấy Tô Trầm nói: “Tô Trầm, Tô Trầm, chàng sao rồi?”

Tô Trầm cầm lấy tay Cố Khinh La, gian nan phun ra tiếng: “Phu thê... giao bái.”

Bị thương vậy mà còn muốn bái đường cùng mình, Cố Khinh La bị hắn làm cho tức vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Nhưng Tô Trầm gắt gao cầm lấy tay của Cố Khinh La không tha, tựa như là không bái đường là không chịu. Cố Khinh La chỉ có thể án theo hắn, phu thê giao bái.

Gian nan hoàn thành động tác này, cả người Tô Trầm cũng mềm xuống.

Bây giờ đổi lại là Cố Khinh La ôm lấy hắn, nhìn thấy vậy chảy nước mắt ròng ròng.

Tô Trầm lại vẫn như cũ cười: “Bây giờ nàng là thê tử của ta rồi. Nàng nhìn đi, cho dù lão thiên cũng ngăn cản chúng ta không được, vận mệnh cũng không thể trở ngại.”

Cố Khinh La liền quay đầu đi không để ý tới hắn, xem ra còn rất không phục.

Tô Trầm nghĩ ngợi, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, còn thiếu động phòng. Thành thân không có động phòng thì làm sa có thể tính là thành thân?”

Cố Khinh La rất xấu hổ, một tay đẩy hắn: “Chàng nói gì thế.”

Tô Trầm lại cười với Đường Lập Phong.

Hắn không nói cái gì, nhưng Đường Lập Phong đã biết, cười nói: “Hảo hảo quý trọng, nhiều nhất ta cho các ngươi được một đêm, ngày mai sẽ đến.”

Nói xong đã tự đi.

Hắn vừa đi, Tô Trầm liền cười tà với Cố Khinh La: “Chỉ còn lại chúng ta.”

Nói xong ôm lấy Cố Khinh La đi về một sơn động cách đó không xa.

Cố Khinh La rất xấu hổ, liều mạng đẩy Tô Trầm: “Này, không cần đâu!”

Chỉ là cừu nhỏ làm sao đối phó được đại hôi lang, Tô Trầm đã ôm Cố Khinh La vào trong động, thả nàng ở trên đất rồi bắt đầu cởi áo nàng.

Cố Khinh La xấu hổ cùng giận dữ đang muốn ra tay, đã thấy Tô Trầm ho nhẹ một tiếng, từ trong miệng lại phun ra một búng máu.

“Tô Trầm, chàng...” Nàng hoảng hốt không thôi: “Chàng bị thương quá nặng, vẫn nên trị thương trước đi, việc này không vội.”

“Không sao cả, bên dưới ta không có bị thương.” Tô Trầm đáp.

Lời xấu hổ này lại làm cho thân mình Cố Khinh La mềm nhũn, xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, sau đó đã thấy Tô Trầm cởi ngoại sam của nàng đi, lộ ra cánh tay trắng bóng cùng một mảng lớn da thịt ở bộ ngực, sáng bóng làm người ta chóng mặt.

Cố Khinh La như là nữ tử bị cường bạo vậy, gạo thét hô khẽ: “Đừng mà!”

Lại chỉ càng dẫn động thú tính trong người Tô Trầm.

Rất nhanh hắn đã cởi quần áo của mình, ngay khi cởi một món ra, ánh mắt của Cố Khinh La lại sáng ngời, nói: “Diêm Hô Sa Y?”

Tô Trầm nhảy dựng ở trong lòng, thầm hô không ổn.

Quả nhiên vẻ mặt Cố Khinh La đã trầm xuống: “Thương thế của ngươi không nặng như vậy, phải không?”

Cố Khinh La vốn là ra tay khắc chế, hơn nữa có Diêm Hô Sa Y ở đó, tuyệt đối không thể làm Tô Trầm bị thương đến như vậy.

Tô Trầm bốp một chưởng đánh vào ngực mình, âm thanh xương gãy truyền đến rõ ràng.

“Chàng làm gì?” Cố Khinh La sợ tới mức hét rầm lên.

“Bây giờ thì có rồi.” Tô Trầm đáp.

Cố Khinh La ngạc nhiên: “Sao chàng lại làm như vậy?”

“Vì nàng, ngay cả chết ta đều chuẩn bị tốt rồi, điểm ấy thương thế thì có là gì? Chỉ cần nàng nguyện ý, làm sao cũng được.” Tô Trầm trả lời.

Lời này lần lại làm cho Cố Khinh La mê say.

Tô Trầm nhẹ nhàng ấn nàng ngã xuống, chịu đựng đau đớn ở ngực, nhẹ cởi quần áo Cố Khinh La, không ngờ liền làm động vết thương, trước mắt Tô Trầm liền tối đen.

Nhưng hắn ương ngạnh nhịn xuống, nhịn đau đớn ở vết thương, nhịn máu ở trong miệng, cũng phải xuống tay với Cố Khinh La, cấp bách đến tình trạng này, gần như là trước nay chưa từng thấy.

Nhưng, hết lần này tới lần khác lại hữu hiệu với Cố Khinh La.

Nàng không muốn Tô Trầm bị thương tổn, mà mỗi một động tác của Tô Trầm đều khơi mào dục vọng của nàng, làm cho Cố Khinh La cảm thấy thật là hoa mắt, như là ở trong mây.

Một món rồi một món quần áo cứ như vậy bị cởi ra, mỗi một lần đều là đổi lấy thế tiến công càng thêm mãnh liệt.

Mảnh áo lót cuối cùng rơi xuống, lộ ra mỹ hảo đẹp mắt.

Ý chí của Cố Khinh La đã hoàn toàn bị trầm luân, trầm mê vào trong lửa nóng của Tô Trầm, chỉ còn một tia thanh tỉnh hô lên: “Đừng!”

Đổi lấy lại chỉ là Tô Trầm ra sức đâm vào.

Đau đớn rất nhỏ làm cho tâm can Cố Khinh La run lên, cả người bị một cái đâm vào dũng mãnh này làm cho thăng hoa, tiến vào một tầng thứ càng cao.

Ánh mắt của nàng bắt đầu mê ly, tan rã, cả người mơ màng không biết vật gì.

Cứ như thế mê ly.

Cứ như thế sa đọa.

Cũng được, cũng được, tất cả cứ như thế đi.

Vô luận vận mệnh ngăn cản làm sao, ta đều đã trở thành thê tử của hắn.

Nàng nghĩ như vậy, thừa nhận Tô Trầm trùng kích vào.

Phong bạo trôi qua, mây mưa ngừng nghỉ.

Sau khi phóng thích giọt tinh hoa cuối cùng của mình, Tô Trầm thở hổn hển ghé vào trên người Cố Khinh La.

Cố Khinh La mở to đôi mắt nhìn phía đỉnh đầu, tựa như đang ngây người.

Tô Trầm tò mò hỏi nàng: “Nàng sao vậy?”

Cố Khinh La cắn chặt khớp hàm, phun ra: “Đồ lưu manh!”

Khi Đường Lập Phong lại tới thì cặp vợ chồng son này đã không còn đùa giỡn nhau nữa.

Cố Khinh La nằm ở trong lồng ngực của Tô Trầm khóc không ngừng.

Chỉ khóc.

Ngẫu nhiên còn có thể hung hăng véo hắn vài cái.

Đau đến Tô Trầm nhe răng trợn mắt thì lại hối hận ra tay quá nặng, sẽ ôn nhu hơn vài phần.

Nhìn thấy Đường Lập Phong đi lại, Cố Khinh La biết không thể không buông, liền hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Trầm: “Đi lãnh địa của Bạo tộc một đường nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng thích làm anh hùng. Phải nhớ là còn có người đang đợi chàng.”

“Ừm.” Tô Trầm dùng sức gật đầu.

Ngay sau đó Cố Khinh La chợt chuyển giọng: “Không đúng, là hai người.”

Giọng điệu trở nên chua cực kỳ.

Tô Trầm chỉ có thể thờ dài mà thôi.