Chương 721 Nhiệm vụ của Cương Nham
Cũng may ghen tuông này tới nhanh mà đi cũng nhanh, Cố Khinh La ôm lấy cổ Tô Trầm triền miên trong chốc lát, có điều Đường Lập Phong vẫn đang đứng ở đằng kia cho nên lúc này mới không nỡ mà rời đi.
Cố Khinh La rời đi, tựa như cũng mang tâm của Tô Trầm đi vậy, làm cho hắn hoàn toàn thất lạc hồn phách.
Trong lúc chia ly, bất kỳ ai cũng sẽ cảm nhận được thống kổ khi tình yêu bị chia lìa, nhất là khi đi xa như vậy, khó gặp như vậy.
Một chớp mắt như vậy, Tô Trầm rất muốn xông lên đánh một trận với Đường Lập Phong, dẫn Cố Khinh La cao chạy xa bay.
Nhưng hắn biết việc này không có ý nghĩa gì, mình không phải trung tâm của thế giới, không làm việc theo cảm tính như vậy được.
Huống chi còn có Thạch Khai Hoang sinh tử chưa rõ.
Cho nên hắn gắng gượng thu thập tâm tình, bước xuống núi.
Bởi vì duyên cớ lúc trước bay loạn một đường cho nên Tô Trầm cũng không biết mình đang đi đâu, sau khi xuống núi mới biết được mình thế mà chạy đến Phạm Dương thành, lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Từ nơi này đến Yến Giang cần thời gian ít nhất là ba người, Tô Trầm đi tới đó vừa vặn thu thập tâm tình của mình luôn.
Ba ngày sau, khi hắn đi vào Yến Giang, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, người cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.
Trước tiên đi Cố phủ để gặp Cố Hiên Miện cùng Cố Diêu Dạ.
Tô Trầm cũng không khách khí, trực tiếp nói cho bọn họ đã thành thân cùng Cố Khinh La rồi. Tuy Cố Khinh La đã đi, những đứa con rể này Cố phủ vẫn phải thu.
Đương nhiên còn có chuyện của Phi Thiên Hành.
Tô phủ.
“... Chuyện cứ định như vậy đi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi không được xen vào chuyện của Phi Thiên Hành. Về phần Dược đường thì vẫn tiếp tục làm, do Lý Thứ, Chu Hoành phụ trách, chủ yếu đi tìm các loại tài nguyên, trong phủ thì do Minh Tâm coi chừng.”
“Vâng!” Đám hạ nhân Tô Trầm đều cúi đầu đáp ứng.
“Ngày mai ta phải đi Lưu Kim cứ điểm, có khả năng một đoạn thời gian sẽ không trở về, tất cả chỗ này liền giao cho các ngươi.”
“Vội như vậy?” Lý Thứ có hơi giật mình.
Tô Trầm thở dài: “Đạo sư sinh tử không rõ, nếu không phải biết đạo lý dục tốc bất đạt thì ta hận không thể đi ngay bây giờ a.”
“Gia chủ mọi sự cẩn thận!” Lý Thứ trầm trọng nói.
Hắn biết rõ lần này Tô Trầm đi rất nhiều hung hiểm.
Tô Trầm gật gật đầu: “Không có chuyện gì thì lui xuống hết đi, Cương Nham ở lại.”
Mọi người đều rời khỏi, chỉ còn Cương Nham ở lại.
Lúc này Tô Trầm mới nói: “Cương Nham, lần này đi Bạo tộc ngươi không nên theo.”
“Vì sao?” Cương Nham trợn tròn mắt.
“Lần này đi Bạo tộc, một đường hung hiểm. Nếu muốn sinh tồn, không trông nhờ vào vũ lực, mà là cái này.” Tô Trầm chỉa vào đầu mình: “Lần này ta đi, mục đích là cứu đạo sư, mang ngươi vị tất sẽ tạo ra tác dụng gì, ngược lại có khả năng sẽ kéo chân sau của ta.”
Tô Trầm nói chuyện cũng không có khách khí, hắn biết rõ nếu dùng góc độ quan tâm để nói chuyện với Cương Nham thì khẳng định là Cương Nham sẽ bảo hắn không sợ chết, chỉ cầu có thể trái phải đi theo hắn. Cho nên hắn nói thẳng, ngươi đi theo ta chỉ kéo chân sau ta mà thôi, nghe vậy Cương Nham mở to miệng, lại không biết nên nói làm sao.
Luận thực lực, hắn không bằng Tô Trầm, luận mưu trí hắn lại càng không bằng Tô Trầm. Tuy có nghĩa cảm trung can, nhưng chỉ dựa vào nhiêu đó thì hiển nhiên không có tác dụng gì cả.
Đối mắt với cách nói của Tô Trầm, hắn chỉ có thể nhìn nhận. Chỉ là trong lòng không cam, gương mặt cũng trướng đỏ bừng.
Nhìn hắn như vậy, Tô Trầm mỉm cười: “Có phải là có chút không cam lòng?”
Cương Nham nặng nề gật đầu.
“Ta có thể hiểu.” Tô Trầm nói: “Nhưng không thể đi theo ta, không có nghĩa là ngươi không thể giúp ta.”
Cương Nham kỳ quái nhìn Tô Trầm, không hiểu lời này của hắn có ý gì.
Tô Trầm nói: “Ngươi có biết Hôi Nham sơn mạch không?”
Cương Nham lặng lẽ gật đầu.
“Hôi Nham sơn mạch tiếp giáp đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, một đường kéo dài từ Bắc tới Nam, thậm chí sơn mạch còn đi vào bên trong thảo nguyên, nhưng sơn mạch hung hiểm, điểm chết người là ở phía tây tiếp giáp lãnh địa Thú tộc, làm cho Nhân Bạo hai tộc không dám đặt chân vào, chỉ có thể bố trí phòng tuyến ở bên ngoài.”
Cương Nham nhảy dựng ở trong lòng: “Chủ nhân muốn nói là...”
“Ta hy vọng ngươi có thể đi vào trong đó, giải quyết một ít vấn đề cho ta.”
Cương Nham lớn tiếng nói: “Nguyện vì chủ nhân vượt qua dầu sôi lửa bỏng!”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta không phải muốn ngươi đi tìm chết, ta chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta. Ngươi là hậu thủ của ta, nếu như có thể ta hy vọng vĩnh viễn không dùng. Mà khi ta cần dùng đến ngươi thì ta cũng hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Lời này làm cho Cương Nham ở trong lòng trầm xuống.
Giờ phút này, hắn không dám nói nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn hắn như vậy, Tô Trầm lại mỉm cười: “Không dám hứa hẹn cũng không có gì. Người mà ngay cả nhiệm vụ cũng không biết cái gì mà vẫn dám tin tưởng tràn trề thì thường không làm được chuyện gì cả. Nhưng người không có tin tưởng, thường cũng không làm được chuyện gì.”
Nói xong hắn chuyển giọng: “Cương Nham, ngươi theo ta có hơn hai mươi năm nhỉ?”
“Hai mươi ba năm lẻ bốn tháng.” Cương Nham đáp.
“Hai mươi ba năm, thời gian thật là rất mau. Lại nói, kỳ thật ngươi chính là người ở bên cạnh ta lâu nhất. Khinh La, đạo sư, Tiên Dao... thời gian của bọn họ cũng không có lâu bằng ngươi. Ngươi cũng là người biết nhiều bí mật của ta nhất, biết tất cả việc ta làm, là người hiểu biết ta nhất. Hai mươi ba năm theo ta, Cương Nham, có lẽ ngươi còn không có ý thức được là mình có bao nhiêu biến hóa.”
Cương Nham nghe vậy ngây ngốc.
Tô Trầm tiếp tục nói: “Trước đó ta phái ngươi đi chấp hành nhiệm vụ câu giờ Chu Thanh Cuồng, ngươi làm rất được. Nói cho ta biết, một tên Nham tộc bình thường, có nhiều chiêu số như vậy sao?”
Cương Nham chậm rãi lắc đầu.
Phần lớn Nham tộc có đầu não giản đơn, tính tình hàm hậu, để cho bọn hắn tử chiến dễ hơn việc để cho bọn hắn động não giải quyết vấn đề nhiều lắm.
Nhưng mà Cương Nham không giống vậy.
Hắn đi theo Tô Trầm đã hơn hai mươi năm, mỗi ngày đều theo hắn đi làm thí nghiệm, tính kế người ta, thời gian dùng não nhiều hơn thời gian dùng nắm tay nhiều.
Làm trợ thủ thí nghiệm khiến cho hắn học được kiên nhẫn cùng chờ đợi, tính kế đối thủ để cho hắn học suy nghĩ cùng mưu đồ, hai thứ chất chồng làm cho hắn từ lâu đã không còn là Nham tộc tầm thường, nếu không có những thứ như vậy thì không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Chu Thanh Cuồng đẹp đẽ đến như vậy.
Gần chu thì đỏ, gần mực thì đen.
Tô Trầm nhân tiện nói: “Cho nên phải tin tưởng mình, tin tưởng ngươi đã rất xuất sắc rồi. Mà ta cần, chính là ngươi phải phát huy cái xuất sắc của mình ra.”
Cương Nham lớn tiếng nói: “Thỉnh chủ nhân yên tâm, Cương Nham nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vậy là được rồi.” Tô Trầm đưa một cái nguyên giới cho Cương Nham, ý vị thâm trường nói: “Hoàn thành những gì ta đã nói với ngươi, ngươi có thể vận dụng tất cả tài nguyên mà ngươi có, tất cả cách thức...”