Chương 722 Thu mua trắng trợn
Sáng sôm hôm sau Tô Trầm rời khỏi Yến Giang.
Hắn cưỡi Phi Thiên Hành Long Chu rời khỏi - Vừa lúc hôm nay là ngày khai thông đầu Phi Thiên Hành đầu tiên, Tô Trầm làm người khởi đầu, cũng thành một người khách nhân, thấy rất thú vị.
Phương hướng của tuyến đường này là Trường Bàn thành.
Làm quốc đô, tuyến đường đầu tiên thông qua nơi này là rất bình thường, hơn nữa bổn ý của Tô Trầm cũng muốn trước tiên đến Trường Bàn thành.
Sau khi đi vào Trường Bàn thành, Tô Trầm lập tức đi Phi Nguyệt Phường.
Tiếp đãi vẫn như trước là Thôi Diệu Linh.
Tuy đã trải qua nhiều năm nhưng đối với vị Tô công tử năm đó ra tay hào sảng này thì Tô Diệu Linh vẫn như cũ khắc sâu ấn tượng, cho nên vừa thấy Tô Trầm đến liền cười duyên nghênh đón: “Tô công tử, đã có mấy năm không thấy ngài đến.”
Tô Trầm gọn gàng dứt khoát: “Ta đến là mua Xuyên Vân Toa.”
“Xuyên Vân Toa?” Thôi Diệu Linh cả người ngây ngẩn: “Vậy chiếc Giao Hoàng Toa đợt trước...”
“Bị yêu thú ăn.”
“...”
Thôi Diệu Linh nghe vậy tâm đau xót.
Yêu Hoàng Toa hơn ngàn vạn cứ vậy bị ăn luôn, sao ngươi nói mà không có nháy cái mí mắt nào vậy?
Tô Trầm không đợi cho nàng tiêu hóa hoàn toàn khiếp sợ này, nói tiếp: “Cho nên lần này ta định mua hai chiếc.”
A phốc!
Thôi Diệu Linh suýt nữa là nằm úp sấp xuống luôn.
Ta có nghe lầm không?
Nàng mở to hai mắt nhìn Tô Trầm: “Có phải ngài đang nói giỡn không?”
“Không, ta muốn loại tốt nhất, tốt nhất là cùng cấp bậc như Giao Hoàng Toa kia. Nếu có cực phẩm Xuyên Vân Toa yêu cầu phải có tinh thần lực cường đại để thúc đẩy thì không gì tốt hơn.”
Thôi Diệu Linh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần rồi nói: “Loại bảo vật này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
Tô Trầm cắt lời Thôi Diệu Linh: “Vậy thì cực phẩm thường thường chút cũng được.”
Tâm của Thôi Diệu Linh lại hơi run run.
Rất nhanh nàng đã lấy ra một cái Xuyên Vân Toa rồi mang lại đây, nhìn vào tựa như là nửa vầng trăng, hai đầu nhô, ở giữa lõm xuống, nhìn như một chiếc thuyền nhỏ, mà dựng thẳng nó lên là thành nửa vầng trăng.
“Đây là Ngân Nguyệt Toa. Sở dĩ Phi Nguyệt Đường chúng ta được gọi như vậy là do năm đó dựa vào cái này để lập nghiệp.”
“Ta biết Ngân Nguyệt Toa, là chiêu bài của Phi Nguyệt Phường, lượng tiêu thụ cũng nhiều. Nhưng ta muốn, lại không phải cái loại người nào cũng có này, mà là cực phẩm trong vạn dặm mới tìm được một cái.”
Thôi Diệu Linh liền cười nó: “Đó là tất nhiên. Nếu biết công tử muốn cực phẩm thì sao lại có khả năng lấy đồ bình thường ra hồ lộng được. Thỉnh công tử nhìn, tuy cái Ngân Nguyệt Toa này mặt ngoài giống với Ngân Nguyệt Toa bình thường, nhưng bên trong rất có chủ ý, toàn bộ đều là xài tài liệu cực phẩm. Toa này có một trăm ba mươi vòng bảo hộ, tốc độ bay là ba mươi hành. Đồng dạng có không gian nguyên cấm nhưng có thể phóng to thu nhỏ được.”
Số liệu vĩnh viễn là thứ tốt nhất để chứng minh vấn đề.
Nghe số liệu như vậy, Tô Trầm biết đây là thứ tốt.
“Có khuyết điểm gì?”
“Muốn nói khuyến điểm thì khuyết điểm lớn nhất là không có trang bị công kích. Suy nghĩ đến việc công tử cần hai chiếc cho nên ta nghĩ công tử có thể chọn dùng một chiếc thuyền để chạy và một chiếc thuyền để chiến đấu.”
“Bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.
“Một trăm triệu.”
“Còn chiến đấu?”
Thôi Diệu Linh liền lấy ra thêm một con Xuyên Vân Toa: “Liệt Dương Toa, có một trăm hai mươi vòng bảo hộ, tốc độ bay là hai mươi ba hành, tự thân có trang bị không gian nguyên cấm, một đầu Liệt Dương Pháo cùng một nguyên cấm trận cao giai. Đáng giá nhất là nguyên cấm trận này là tạo thành từ mươi hai loại cấm trận, tự thân có ba môn nguyên kỹ, tuyệt nhất là cho phép người ta thi triển được nguyên kỹ trong con toa thông qua nguyên cấm để phóng ra ngoài. Tương đương với việc khi ở trong toa cũng có thể trực tiếp ra tay với bên ngoài. Nhưng chỉ có thể sử dụng nguyên kỹ công kích viễn trình, không thể sử dụng nguyên kỹ loại cận chiến.”
Đây là một con Xuyên Vân Toa hoàn toàn dùng để chiến đấu, tốc độ tạm, vòng bảo hộ không ít, tuyệt nhất là thế mà nó lại tự trang bị nguyên kỹ, cũng cho phép người ta trực tiếp sử dụng nguyên kỹ ở trong toa, thật sự rất thuận tiện.
Tô Trầm hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Cũng là một trăm triệu. Nếu Tô công tử muốn hai chiếc, ta có thể làm chủ giảm cho ngươi 9%, tổng cộng là một trăm tám mươi triệu.”
Hai cái Xuyên Vân Toa này một cái lợi về chạy, tốc độ cùng phòng ngự còn hơn cả Giao Hoàng Toa, một cái lợi chiến đấu, có nó tương đương với việc tăng chiến lực lên mấy lần, cho dù dùng tới Diêu Quang cảnh cũng không thấy quê mùa.
Đương nhiên giá cả cũng không giống bình thường, giá hai chiếc chính là hai trăm triệu.
Tô Trầm không nói nhiều, trực tiếp gật đầu nói: “Được, ta muốn.”
Mua bán trên trăm triệu, không tốn vài phút đã làm xong, Thôi Diệu Linh có cảm giác chóng mặt.
“Mặt khác còn có chuyện sợ là muốn làm phiền Thôi chấp sự.”
“Tô công tử cứ nói đi, không sao.” Lúc này chớ nói chi là một việc nhỏ, chính là ngay cả việc để Thôi Diệu Linh bồi hắn lên giường chỉ sợ là nàng cũng chịu.
Chỉ tiếc Tô Trầm lại chướng mắt nàng, chỉ đưa lên một mẩu giấy: “Thỉnh giúp ta gom góm mấy thứ trên này.”
Thôi Diệu Linh tiếp nhận, vừa nhìn đã bị dọa giật mình: “Oanh Thiên Lôi mười vạn viên? Tô công tử ngài đây là muốn san bằng Trường Bàn thành sao? Yểm Xa Độc một ngàn cân... một ngàn cân? Tô công tử ngài điên rồi sao? Đây là kỳ độc hiếm thấy đó, ngươi thế mà muốn mua bằng cân, còn muốn một ngàn cân? Còn có đây là cái gì đây? Hành Quân Đan, thứ này cũng được, nhưng vì sao lại muốn tới một trăm vạn viên nhiều dữ vậy? Đến cùng là ngài muốn làm gì?”
“Người quản nhiều dữ vậy, ta chỉ hỏi ngươi là ngươi có thể giúp ta mua mấy thứ này được không?”
Thôi Diệu Linh bất đắc dĩ nói: “Không ai có thể mua đủ. Cho dù người kiếm hết cả Trường Bàn thành cũng không nhất định có thể tìm được một trăm cân, không, là một trăm bình Yểm Xà Độc. Còn có Oanh Thiên Lôi, nhiều nhất ta cho ngươi được năm trăm viên, Hành Quân Đan thì năm vạn viên.”
Tô Trầm lắc đầu: “Quá ít.”
“Thật hết cách.” Thôi Diệu Linh lắc đầu.
Tô Trầm có tiền, nhưng không có nghĩa là có hàng. Hắn muốn toàn là vật hiếm thấy, chế tác không dễ, số lượng có hạn.
Tô Trầm nghĩ ngợi, nói: “Trước tiên tìm hết mấy cái có thể tìm được, rồi sau đó tìm một ít vật khác để thế vào, việc này được không?”
“Vật thế vào à...” Thôi Diệu Linh nghĩ ngợi nói: “Không phải là không có cách, chỉ là mấy mặt hàng ngươi muốn ở trên giấy thật sự nhiều lắm, lại đa dạng, chỉ sợ là trong thời gian ngắn khó mà hoàn thành được.”
Tô Trầm chỉ nói: “Đây là mua bán lớn, đúng không?”
Thôi Diệu Linh lĩnh ngộ ý này, cười nói: “Vâng, ý của Tô công tử ta đã hiểu. Ta sẽ phát động toàn bộ nhân lực tìm kiếm tài nguyên ngài cần. Nhưng chi phí cho việc này...”
Tô Trầm xuất ra một tấm nguyên tạp đặt vào trong tay Thôi Diệu Linh, Thôi Diệu Linh nhìn thấy con số ở trên mặt thì cười đến run rẩy cả người.
Hệt như lời vừa nói, mua bán lớn thì phải có cách làm theo kiểu mua bán lớn.