Chương 724 Phục Hưng Chi Môn
Dạ Mị vẫn chưa phát giác ra, xoa eo không chút nào nhã nhặn cười to mà nói: “Thế nào? Lần này ngươi có phát hiện ra ta hông? Ta thành công đột tập một lần rồi à?”
“...Ừ.”
Lần này Tô Trầm đúng là không có phát hiện ra nàng, nhưng ngươi có cần vui vẻ đến như vậy không?
Ở đây là quân sự trọng trấn, trên đường cái người tới người đi, Tô Trầm lại có nhiều chuyện ở trong lòng, khó tránh khỏi có điều xem nhẹ.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Mị: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là tới tìm ngươi rồi.” Dạ Mị ngẩng đầu lên nói.
Tô Trầm nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nào chú ý bọn họ liền lôi kéo Dạ Mị đến một bên, hạ giọng nói: “Đại tiểu thư của ta, ngươi không muốn sống nữa hả? Ngươi đừng quên người là Vĩnh... là những người kia. Vạn nhất bị người ta phát hiện thì ngươi cho rằng mình thoát được?”
“Cẩn thận một chút là không có gì cả.” Dạ Mị hoàn toàn không thèm quan tâm.
“... Ai bảo ngươi tới tìm ta? Sao các ngươi lại biết ta ở chỗ này?”
“Đương nhiên là thượng cấp. Ngươi có biết là sau chuyện ở Lâm Sơn thành thì mọi người rất là để ý đến ngươi không?”
Tô Trầm cười lạnh: “Là để ý Dung Huyết Đồ Đằng, hay là bí pháp Nguyên Huyết? Hoặc là Hồn Binh Thuật?”
Dạ Mị liền sáng mắt lên: “Ồ? Ngươi đúng là biết hết rồi hả!”
Chê cười, sao ta lại có thể không biết.
Một đám cổ bảo, tuy Tô Trầm thu hoạch khá phong phú, nhưng mà bại lộ không ít thực lực. Vô luận là Dung Huyết Đồ Đằng Thuật hay là Nhân Chi Nguyên Huyết cũng được, hoặc là Hồn Binh Thuật, truyền ra đều sẽ là kiệt tác kinh hãi thế nhân. Pháp môn như thế làm sao mà không ghen ghét? Làm sao mà không đỏ mắt?
Bởi vì nguyên nhân này cho nên người của Vĩnh Sinh Điện Phủ một mực chú ý đến hắn.
Dưới loại tình huống này, bọn họ có biết hướng đi của Tô Trầm thì cũng không có gì kỳ lạ.
Tô Trầm đi Cố gia cầu hôn Cố Khinh La, không có liên quan đến bọn họ cho nên bọn họ sẽ không nhảy ra.
Nhưng mà Tô Trầm muốn đi lãnh địa Bạo tộc để tìm Thạch Khai Hoang thì mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu nói ngay từ đầu Tô Trầm còn chưa có nghĩ ra mà nói thì sau khi Dạ Mị nói ra câu Lâm Sơn thành kia, mọi người đã rất để ý hắn thì Tô Trầm mà còn không hiểu nữa thì sẽ không phải là Tô Trầm nữa rồi.
Giờ phút này nghe Dạ Mị nói như vậy, Tô Trầm cười lạnh: “Ta biết mà, nhưng tiếc là ta không định cầm bất luận cái nào trong ba cái này ra giao dịch cả.”
Dạ Mị nghe xong vỗ tay nói: “Thượng cấp biết ngươi sẽ nói như vậy cho nên muốn ta nói cho ngươi, nếu ngươi muốn cứu Thạch lão nhân thì sợ rằng phải nhờ chúng ta hỗ trợ.”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Trầm sửng sốt.
“Không có gì, chính là lão đại bảo ta nói cho ngươi một câu: Hậu duệ Ảo tộc có mặt khắp nơi, Nhân tộc có, Bạo tộc cũng có.”
Nếu nói trong thiên hạ có thế lực nào có thể hoàn toàn khỏe mạnh trước ngũ đại cường tộc thì đại khái chính là dư nghiệt Ảo tộc.
Không riêng gì tạo ra âm hồn Ảo tộc, hay là khôi phục giấc mộng, hoặc là vì sinh tồn, tóm lại bọn họ dùng nhiều thủ đoạn du đãng ở bên trong các chủng tộc. Mượn sức các chủng tộc, thành lập thế lực, thành lập tổ chức của riêng mình, cũng đang âm thầm muốn hô phong hoán vũ, tạo nên sóng gió.
Khác với mâu thuẫn giữa Nhân tộc cùng Ảo tộc là Bạo tộc có thái độ khá hoan nghênh với đám dư nghiệt Ảo tộc này.
Đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ là nơi hẻo lánh, tài nguyên bần cùng, bao gồm lương thực, vũ khí đều ỷ lại vào việc nhập khẩu ở ngoại bộ, nhất là Nhân tộc am hiểu về phương diện sáng tạo nhất. Tự thân Bạo tộc không mua được, chỉ có thể thông qua người khác. Dư nghiệt Ảo tộc coi đây là điểm trọng yếu, làm cho Bạo tộc muốn cự tuyệt cũng khó. Hơn nữa ở thời kì Ảo Thế Đế Quốc, Bạo tộc chính là chó trông cửa của Ảo tộc, là chó chăn cừu, chuyên môn bị dùng để quản lý các tộc khác, tuy cũng chịu qua đủ loại tra tấn, nhưng ít nhất tốt hơn chủng tộc khác rất nhiều, bởi vậy trên phương diện tình cảm cũng dễ tiếp nhận hơn một ít.
Vì nguyên nhân này mà dư nghiệt Ảo tộc chính là một tổ chức bán công khai ở Bạo tộc.
Tô Trầm biết tổ chức của Ảo tộc ở Bạo tộc gọi là Phục Hưng Chi Môn, bọn họ cùng với Vĩnh Sinh Điện Phủ của Nhân tộc, Vận Mệnh Chi Thủ của Vũ tộc, Quang Diệu Xã của Linh tộc, Hắc Hỏa của Hải tộc đều có liên hệ sâm đậm.
Phục Hưng Chi Môn hàng năm mua một lượng lớn lương thực cùng vũ khí từ Nhân tộc, trong đó đại bộ phần sẽ thông qua Vĩnh Sinh Điện Phủ để làm, có thể nói đây là nguồn tài nguyên dài hạn của Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Giờ phút này nghe Dạ Mị nói như vậy, Tô Trầm lập tức nói: “Đi, đổi chỗ khác rồi nói.”
Dạ Mị liền cười hì hì đi cùng Tô Trầm.
Bọn họ thất chuyển bát chuyển đi vào một căn phòng, đẩy cửa vào quả nhiên nhìn thấy Thạch Minh Phong đang ở bên trong chờ đợi.
Nhìn thấy Tô Trầm, Thạch Minh Phong cười ha ha: “Tiểu huynh đệ đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
“Chuyện của ta ngươi đều biết hết, còn có gì để mà nói.” Tô Trầm cũng không khách khí, trực tiếp đặt mông ngồi xuống: “Bây giờ ngươi đã xuất hiện ở đây, vậy chắc là ngươi có tin tức về đạo sư của ta?”
Tin tức từ Bạo tộc không thể truyền tới Mộng Thế Giới nhưng vị tất lại không thể truyền đến thế giới thực.
Vĩnh Sinh Điện Phủ cùng Phục Hưng Chi Môn hai bên quan hệ chặt chẽ, nếu không có một ít thông tin, Tô Trầm nhắm chừng Thạch Minh Phong sẽ không xuất hiện trước mặt mình.
Thạch Minh Phong trả lời: “Ta không có tin tức của Thạch Khai Hoang, nhưng tin về Thiên Uy Quân thì ta có.”
“Bọn họ sao rồi?”
“Còn sống, nhưng trải qua không tốt lắm. Đường về bị sập, chỉ có thể đi tới mấy chỗ tán loạn. Khi ta đạt được tin tức này, là ở vùng Dã Hồ Lĩnh, nhưng bây giờ đang ở đâu thì khó mà nói. Ngươi có biết ở trong tình huống này bọn họ mà dám ngây ngốc ở một chỗ chính là muốn chết.”
“Ngươi có thể cho ta cái gì? Lại suy nghĩ muốn cái gì?” Tô Trầm trực tiếp hỏi.
Thạch Minh Phong thở dài: “Nếu nói ta muốn thứ gì nhất, vậy khẳng định là ngươi. Cái gì Dung Huyết Đồ Đằng, Nguyên Huyết bí pháp, Hồn Binh Thuật, thật ra đều không đáng giá bằng ngươi. Phải biết rằng ngươi phát minh ra không phải là nguyên kỹ nào đó mà là một con đường, một con đường có vô hạn khả năng. Mà con đường như vậy, ngươi thế mà khai sáng ba cái, hơn nữa bây giờ ngươi còn trẻ, tương lai nói không chừng còn có đại thành tựu khác. Cho nên, ngươi mới là thứ có giá trị nhất để tranh giành.”
“Đáng tiếc ta không bán thân.” Tô Trầm nói.
“Nhưng ngươi cũng không tiếc thân mình. Lần này đi Thiết Huyết Quốc, nguy hiểm trùng trùng, cửu tử nhất sinh. Ngươi tùy thời đều có khả năng chết ở đó, sao lại bảo là không bán mình?”
“Người chỉ chết có một lần, có lẽ vậy hoặc có lẽ không là vậy. Vĩnh Sinh Điện Phủ thanh danh không tốt, gia nhập vào chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả.”
“Vậy ngươi cảm thấy bây giờ chúng ta có thể hợp tác suôn sẽ chưa?”