Chương 752 Lại tụ (Thượng)
Cho dù Nguyên thú có khủng bố hơn nữa thì như thế nào? Bọn nó chung quy vẫn bị mảnh đất này ruồng bỏ.
Trong tương lai, thế giới này nhất định thuộc về trí tộc, thuộc về Nhân tộc!
Tô Trầm nhìn về khói vẫn chưa tan còn lượn lờ ở nơi xa, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
Tuyệt đại đa số mọi người chưa thấy qua Nguyên thú phát uy, cho dù là Lý Sùng Sơn cũng là lần đầu chứng kiến.
Giờ phút này từ trong chỗ chết đào sinh, mọi người đều thở ra một hơi thật dài.
“Sống sót, cáp, chúng ta quả nhiên sống sót!”
“Thật con mẹ nó mạng lớn, vậy mà vẫn không chết, ha ha!”
“Đúng vậy, chúng ta thế nhưng sống sót trong miệng Nguyên thú đó!”
“Nhờ thiên chi hạnh cả, vậy mà vẫn sống được, có thể thấy trời xanh đối với chúng ta không tệ, không muốn cho chúng ta chết.”
“Đúng vậy đúng vậy, trái lại nhân họa đắc phúc, thấy được Nguyên thú!”
“Việc này mà gọi là nhân họa đắc phúc gì, ngươi được chỗ tốt nào rồi?”
“Không được thứ gì tốt nhưng tốt xấu gì mà nói cũng là một người sống sót trong miệng Nguyên thú a, sau này quay trở về Nhân tộc, nói ra cái đó thì mặt đều sáng lên. Có ai nhìn thấy Nguyên thú phát uy không? Ha ha!”
“Thiết, nói hệt như ngươi thật sự thấy nó vậy, chúng ta bất quá chỉ nhìn thấy nó thở ra một hơi mà thôi, có ai thấy được chân diện mục của nó?”
“Thấy thiệt là sẽ chết đó.”
“Đúng vậy, bây giờ ta bắt đầu cảm thấy kế hoạch này của Mạc Tà không hợp lý tí nào, tồn tại khủng bố như vậy, cho dù Đan Ba không giở trò quỷ thì chúng ta không nhất định có thể vượt qua.”
“Thiết, cho dù không gạt được thì chỉ cần không chủ động trêu chọc nó, nó vị tất sẽ hồi tỉnh.”
“Vậy cũng vị tất, khi một con muỗi bên qua tai con người, riêng cái tiếng ong ong là đủ để đưa tới một bàn tay rồi.”
“Địa Chu của ta không có ồn như vậy.”
“Ngươi đi mà nói với Nguyên thú.”
Nói đến phần sau, lại bắt đầu tranh chấp.
“Được rồi, đừng cãi cọ nữa, chung quy là chuyện chưa từng xảy ra, không có kết quả, ồn ào làm gì.” Lý Sùng Sơn ngăn mọi người lại: “Việc cấp bách hiện tại là phải định ra kế hoạch mới, mặc kệ ra sao chúng ta đều phải rời khỏi đây mới được.”
Nhưng mà lời này vừa ra miệng, cũng dẫn tới mọi người đồng loạt trầm mặc.
“Mọi người làm sao vậy?” Tô Trầm dùng Xuyên Vân Toa bay tới hỏi.
Quách Vân Trường thở dài: “Lương thực còn không nhiều lắm. Kế hoạch thất bại, đường này không thông, chúng ta đã không còn có nhiều lương thực để tiếp tục chống đỡ.”
Vì thu thập tài liệu chế tác Địa Chu, Thiên Uy Quân một đường cướp đoạt, lại không đoạt được bao nhiêu lương thực.
Có thể nói bọn họ định giải quyết một lần cho xong.
Nhưng mà chiến dịch thất bại, bọn họ lại không chết.
Vì thế nên khó khăn vẫn như cũ tồn tại, gần vạn cái mồm đều cần ăn no, đây không phải là một vấn đề dễ giải quyết.
Biết được chỗ ưu sầu của bọn họ, Tô Trầm lại cười rộ lên: “Ta còn tưởng rằng chuyện gì. Trước khi đến đây ta đã suy nghĩ qua vấn đề này, cho nên ta liền mang theo một ít lương thực đến đây.”
Lâm Thiếu Hiên tức giận nhìn hắn một cái nói: “Nhưng mà đây là tám ngàn người, một cái nguyên giới có thể phóng ra bao nhiêu lương thực?”
Tô Trầm đáp: “Cho nên ta mang theo rất nhiều nguyên giới.”
Mở nắp Xuyên Vân Toa ra, mọi người nhìn thấy lượng lớn nguyên giới chất chồng cùng một chỗ, tựa như là một tòa núi gạo sáng lập lòe ở đó.
Tây Yên Lĩnh.
Chỗ này nằm ở phía tây tùng lâm Cáp Nhĩ Mã, lấy sản xuất quặng Tiêu Thạch cùng Ngạc Kim mà nổi tiếng. Ước chừng tám trăm năm trước, sau khi khoáng sản ở đây bị đào rỗng, Tây Yên Lĩnh đã hoàn toàn bị vứt bỏ, trở thành một khu vực không có người hỏi thăm.
Tiêu Thạch: Nitrat Kali
Trải qua một ngày bôn ba, Thiên Uy Quân vào đây nghỉ ngơi, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Sau khi trải qua mấy tháng dài bôn ba, đây là lần đầu tiên bọn hắn được ăn cơm no.
“Thật không nghĩ tới vấn đề từ trước đến nay vẫn làm chúng ta đau đầu thế mà lại để cho Tô cổng tử giải quyết.” Lý Sùng Sơn nhìn cảnh mở lò khắp núi, thổn thức không thôi.
Không ai nghĩ tới Tô Trầm sẽ mang theo nhiều lương thực đến như vậy, lượng đồ ăn này tám ngàn người có thể ăn mấy tháng, cho dù là dùng nguyên giới trữ thì ít nhất phải hơn một ngàn cái mới có thể làm được. Càng quan trọng là những thứ này cần tiền đó!
Rất nhiều tiền!
“Ít nhiều gì tiền mà đạo sư bán bí pháp đều giao cho ta xử lý nên ta mới làm được, suy cho cùng vẫn là công của đạo sư.” Tô Trầm đáp.
Thạch Khai Hoang hừ một tiếng: “Tiểu tử nhà ngươi đừng có dán công lao lên người ta, chỉ là ta mặc kệ những việc vặt vãnh này cho nên mới giao cho ngươi. Tiền đối với ta vô nghĩa, chỉ có ở trong tay ngươi mới có thể phát huy ra đại tác dụng.”
“Hai thầy trò các ngươi không cần giúp nhau khiêm tồn, tóm lại lần này Thiên Uy Quân ta nợ các ngươi tình. Tô huynh đệ, sau này có chuyện gì cho dù là vào núi đao biển lửa, Trình Điền Hải tuyệt không hai lời!” Trình Điền Hải vỗ vỗ bộ ngực nói.
Hắn tính tình thẳng thắng, có gì nói nấy. Ở cái nhìn của Trình Điền Hải, nếu đối phương cứu mạng mình thì sau này mạng mình chính là của đối phương.
Logic của quân nhân, đơn giản mà trực tiếp, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại rất phổ biến ở trong quân.
Bên cạnh không ít người đều xác nhận.
Từ giờ phút này trở đi, bọn họ xưng hô Tô Trầm không lại là công tử nữa mà trực tiếp xưng là huynh đệ. Về phần Thạch Khai Hoang bởi vì vậy mà có bối phận cao hơn thì mọi người trực tiếp lựa chọn xem nhẹ.
Tô Trầm cười nói: “Hiện tại nói những lời này còn quá sớm, chờ rời khỏi nơi này rồi nói sau.”
Lý Sùng Sơn nghe được ý tứ trong lời của Tô Trầm: “Nghe ý tứ của Tô tiểu huynh đệ tựa hồ là có kế hoạch rời khỏi đây?”
“Xác thực có kế hoạch, nhưng chưa tới thời cơ, chúng ta cũng cần làm chút chuẩn bị.” Tô Trầm đáp.
Mặc kệ kế hoạch thoát đi là như thế nào, nếu muốn làm được thì không phải chuyện dễ dàng gì.
Kế hoạch của Quân Mạc Tà là cần bốn phía thu thập tài liệu để chế Địa Chu, kế hoạch của Tô Trầm đồng dạng cần chuẩn bị trước rất nhiều giai đoạn, đối với những thứ này mọi người đều có chuẩn bị qua.
Nhưng khi Tô Trầm giải thích kế hoạch của hắn cho mọi người nghe, mọi người vẫn bị ý tưởng của Tô Trầm làm cho chấn kinh.
Ngây ngốc nửa ngày, Lý Sùng Sơn nói: “Tiểu huynh đệ quả là khí phách phi thường, kế hoạch này không thể nào kém hơn kế hoạch mượn đường Nguyên thú của Quân Mạc Tà.”
“Vẫn có điều khác nhau.” Quân Mạc Tà nói: “Kế hoạch của ta nếu thất bại thì toàn quân phải bị diệt. Kế hoạch của tiểu huynh đệ mặc kệ thành bại đều có thể cấp cho Bạo tộc một cái tát. Bởi vậy có thể thấy được kiến thức của tiểu huynh đệ nằm ở trên ta.”
“Quân Tướng quân quá khen. Nên làm ta đều đã làm, chi tiết hành động cùng cách làm việc cụ thể thì phải nhìn các vị Tướng quân, nhiệm vụ của ta dừng ở đây.” Tô Trầm nói.
“Vậy tiếp theo ngươi làm gì?” Sở Anh Uyển tò mò hỏi, nghe khẩu khí của hắn có chút ý tứ muốn bỏ gánh.