Chương 753 Lại tụ (Hạ) (1)
“Tự nhiên là tiếp tục thí nghiệm của ta.” Tô Trầm cười đáp: “Trong khoảng thời gian này đạt được không ít vật thí nghiệm hiếm thấy, nhưng vì truy tung đại quân nên không có cơ hội làm thí nghiệm. Hôm nay rốt cuộc được nhàn hạ, chuyện vụn vặt giao cho các ngươi, ta hảo hảo đi làm thí nghiệm của ta.”
A?
Dưới tình huống quân định bủa vây tứ phía ngươi thế mà còn có tâm tình làm thí nghiệm?
Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn Thạch Khai Hoang, Thạch Khai Hoang gật đầu: “Hắn đúng là người như vậy.”
Tô Trầm đã lên Xuyên Vân Toa rời đi - Đến lúc này đám Nhiệt Na cùng mấy tên Bạo tộc vẫn còn giấu ở trong sơn động.
Mấy ngày nay tuy đói bụng nhưng đừng có chết đói nha.
————————————
Thành Hạ Viêm là một tòa thành nhỏ nằm ở tây bộ Long Tang.
Trung tâm tòa thành trong một tửu lâu, Cương Nham đang uống mạch tửu.
Thời tiết hôm nay có mây mù, vì vậy tâm tình của Cương Nham cũng có chút u ám, ưu thương.
Đó là ảnh hưởng do áp lực to lớn mang lại, làm cho hắn cảm thấy khó chịu ở tận trong tiềm thức.
Chủ nhân thật đúng là giao cho một cái nhiệm vụ phức tạp mà gian nan a!
Nghĩ đến nhiệm vụ Tô Trầm nói cho mình, Cương Nham không khỏi cười khổ. Ngươi xác định đối đãi ta như một tên Nham tộc sao? Nhiệm vụ của ngươi cho dù là Nhân tộc cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đi hoàn thành đi?
Nhưng mà theo Tô Trầm đến bây giờ, Cương Nham học được một rất quan trọng đó là không nên dễ dàng từ bỏ.
Tự suy nhiều, tự nghĩ nhiều, tổng thể sẽ tìm được cách giải quyết.
Nếu mình tìm không được cách giải quyết, vậy tìm người hỗ trợ!
Ở Yến Giang, sau khi tách ra Tô Trầm, Cương Nham nghiền ngẫm, cho rằng lấy thực lực một mình mình nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì hy vọng rất xa vời, cho nên hắn không chút do dự quyết định tìm viện binh.
Viện binh tự nhiên chính là Vân Báo, Nguyệt Lung Sa, Cơ Hàn Yến, Giang Tích Thủy, Vương Đấu Sơn những người này.
Tô Trầm không có bảo hắn đi tìm đồng học cũ để hỗ trợ nhưng Cương Nham biết, đây thật ra chính là nguyên Tô Trầm lưu lại cho hắn.
Phải sử dụng tài nguyên một cách hợp lý!
Đây là một chuyện khác mà Cương Nham học được từ Tô Trầm.
Thí nghiệm vô số lần, làm thế nào để sử dụng tài nguyên hợp lý nhất, giảm đi lãng phí, đó là phẩm chất mà một thí nghiệm giả phải có.
Nửa tháng trước hắn liên hệ Nguyệt Lung Sa, sau đó thông qua Nguyệt Lung Sa chuyển tin tức cho những người khác - Thiên Cơ Vệ chuyên môn thu thập tình báo, giám sát thiên hạ, làm việc này rất thích hợp.
Hôm này là ngày ước định gặp mặt, chỉ là không biết ai sẽ đến.
Giờ khắc mấu chốt kiến nhân tâm, đại sự như thế, nguy hiểm như vậy, cho dù là dọa lui người ta thì cũng bình thường nhỉ?
Hắn nghĩ.
Chính đang tự hỏi, nghe được tiếng bước chân vang lên trên sàn.
Hướng chỗ vang nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh Nguyệt Lung Sa đã xuất hiện ở thang lầu. Vẫn như trước là một bộ bạch y mộc mạc thanh nhã, tựa như là tiên tử.
“Xem ra ta là người đầu tiên.” Nguyệt Lung Sa mỉm cười nói.
“Vị tất là như vậy.” Một thanh âm vang lên từ chỗ mái nhà. Sau đó chỉ thấy ở ngoài cửa sổ nhoáng lên một thân ảnh, một người từ bên ngoài nhảy vào, trong tay còn cầm một cái hồ lô rượu.
“Lão Bì ngươi đến rồi à?” Nguyệt Lung Sa sáng mắt, hô lên.
Đến rõ ràng là Bì Nguyên Hồng.
Không bao lâu sau Kim Thủy di tích chiến, đám người Bì Nguyên Hồng liền rời khỏi học viện. Nhưng đều sóng vai chiến đấu cùng nhau, tự nhiênvẫn còn duy trì liên lạc.
Lần này Nguyệt Lung Sa gọi người, căn cứ vào ý nghĩ tìm nhiều sự giúp đỡ, thông tri toàn bộ mọi người có quan hệ không tệ với Tô Trầm, nhưng dù sao trôi qua nhiều năm như vậy, đối phương có còn nguyện ý hỗ trợ hay không thì không ai biết được, đối với việc này Nguyệt Lung Sa cũng không để trong lòng.
Thẳng đến giờ phút này, nhìn thấy Bì Nguyên Hồng, Nguyệt Lung Sa chợt thả lỏng tâm tình.
Bì Nguyên Hồng cười nói: “Tô Trầm đã cứu mạng ta, bây giờ hắn có phiền toái sao ta lại có thể không đến?”
“Hắn cứu không mạng không chỉ có ngươi.” Lại một thanh âm từ bên ngoài truyền đến, sau đó một thân ảnh bay vào, là một nữ tử, trên mặt lộ nụ cười thong dong.
“Thích tỷ.”
Lần này là Bì Nguyên Hồng cùng Nguyệt Lung Sa đồng thời hô lên.
Người tới chính là Thích Vi Nhạn.
Thích Vi Nhạn đến làm cho Nguyệt Lung Sa, Bì Nguyên Hồng đều có chút hưng phấn, Nguyệt Lung Sa lại trực tiếp ôm Thích Vi Nhạn cùng mọt chỗ: “Nhị tỷ ngươi cũng tới rồi!”
Thích Vi Nhạn cười nói: “Mười năm không gặp, ngươi vẫn không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng gả cho người chưa?”
Mặt của Nguyệt Lung Sa liền đỏ lên: “Gấp gì mà.”
“Không gấp thì sợ là sẽ già đó.”
Nguyên Lung Sa tùy tiện nói: “Người tu hành mấy chục năm cũng chỉ một ngày mà thôi, chỉ cần tu vi còn thì sống ngàn năm cũng được, sợ già gì mà.”
“Nhưng nếu nói như vậy, chỉ phải một người chẳng phải cô độc lắm sao?”
Nguyệt Lung Sa liền cúi đầu không nói.
Thích Vi Nhạn thấy nhìn như vậy, trong lòng có chút hiểu, nói: “Có một số người, chỉ chờ đợi không thì không có tác dụng gì.”
Nguyệt Lung Sa liền cười khẽ lên tiếng: “Ta biết.”
“Biết cái gì?” Đang khi nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến thanh âm.
Nghe tiếng nhìn lại, đã thấy Cơ Hàn Yến cùng Giang Tích Thủy cùng nhau tiến vào. Trước kia Giang Tích Thủy lúc nào cũng đi sau lưng Cơ Hàn Yến, chưa từng sóng vai hành tẩu bao giờ, hôm nay thế mà có thể cùng Cơ Hàn Yến đi cùng một chỗ, tiến thối không có câu nệ như năm đó nữa, có thể thấy thái độ của Cơ Hàn Yến đối với hắn xác thực thay đổi rất lớn, phương pháp mà Tô Trầm dạy quả nhiên hữu hiệu.
Thấy là hai người bọn họ, Bì Nguyên Hồng cười: “Thì ra, ta biết đôi gian phu dâm phụ các ngươi thân cận đến vậy mà!”
Hắn nói chuyện thô lỗ, mở miệng sẽ không có lời hay, sắc mặt Cơ Hàn Yến trầm xuống, suýt nữa muốn ra tay, vẫn là Giang Tích Thủy đè nàng lại: “Ta tới.”
Tùy tay bắn ra một đạo thủy lưu.
Bì Nguyên Hồng hô một tiếng “Tới tốt”, đáp trả một quyền mãnh liệt, không ngờ thủy lưu kia đột nhiên hóa thành mấy chục mũi thủy tiễn, từ các phương hướng khác nhau đâm tới Bì Nguyên Hồng. Nếu đổi thành kẻ địch, Bì Nguyên Hồng tự nhiên là không chút nào để ý, cường công nghênh đánh nhưng hiện tại chỉ là bằng hữu so chiêu, không tất yếu phải liều mạng như vậy cho nên chỉ có thể ra tay đón đỡ. Luận đấu pháp hắn không phải đối thủ Giang Tích Thủy, bị phốc phốc phốc bắn cho cả người toàn là nước.
Bì Nguyên Hồng không quan tâm vẫn muốn ra tay, nhưng đã thấy Cơ Hàn Yến lật cổ tay, một thân toàn nước nháy mắt ngưng kết thành băng, đã đóng băng toàn bộ Bì Nguyên Hồng lại.
“Thao!” Bì Nguyên Hồng mắt một câu, song chưởng dùng lực đang muốn mở ra thì đã thấy Giang Tích Thủy lại phốc một cái phun nước ra, mấu chốt là nước này nhìn như yếu mềm nhưng lại có mang theo lực lượng nhuyễn hóa độc đáo, làm cho Bì Nguyên Hồng cảm thấy mềm nhũn xuất không ra lực, ngay sau đó Cơ Hàn Yến lại lần nữa đóng băng, lần này nay cả phần đầu của hắn cũng bị bịt kín toàn bộ.
“Coi ngươi còn cãi tiện nữa không.” Cơ Hàn Yến hừ nói.