← Quay lại trang sách

Chương 754 Lại tụ (Hạ) (2)

“Thủ pháp tốt!” Bên ngoài vang lên một trận vỗ tay, lại có vài người nhảy vào, cầm đầu rõ ràng là Hạ Nguyên Đông, vị này là lão đại của Kim Thủy di tích năm đó. Ở sau lưng hắn còn có Hà Nghịch Lưu, Khương Hàm Phong, Mã Hiên, Vệ Dương mấy tên, cũng là sau khi gặp ở trên đường kết kết mà đến.

Giờ phút này Hạ Nguyên Đông nói: “Không nghĩ tới vừa đến đã thấy quang cảnh như vậy, không tệ không tệ, lão Bì xưa nay miệng tiện, nên giáo huấn một chút. Vẫn là Hàn Yến tỷ lợi hại!”

Khương Hàm Phong lại nhảy đến trước người Bì Nguyên Hồng, vung tay cười nói: “Bát ca, tư vị bị đóng băng không tệ chứ?”

Bì Nguyên Đồng chuyển đôi mắt, nhưng chính là nói không ra lời.

Băng của Cơ Hàn Yến tuy sắc bén nhưng chân chính phiền toái vẫn là nước của Giang Tích Thủy, như là kim trong bọt biển, mang theo lực lượng ăn mòn làm cho Bì Nguyên Hồng thần lực không chỗ phát huy.

Năm đó Kim Thủy di tích Giang Tích Thủy không có đi, Bì Nguyên Hồng không biết thực lực Giang Tích Thủy, chỉ là nghe tin vịt nói hắn là hậu nhân Vương tộc, Lạc Du huyết mạch, lại không biết là thiệt hay là giả. Nhưng hiện tại Bì Nguyên Hồng biết đó là sự thật. Cũng chỉ có Lạc Du huyết mạch mới có thể đánh bại hắn dễ dàng như vậy, bất quá không hiển sơn lộ thủy cho nên người ta nhìn vào đều nghĩ là công của Cơ Hàn Yến.

Nhưng ý tốt của Giang Tích Thủy, Cơ Hàn Yến lại không tính nhận, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không có bản lãnh phong bế hắn, là Giang Tích Thủy Lạc Du lực áp chế lão Bì nên ta mới đắc thủ được.”

Giang Tích Thủy cười khổ không nói gì, tuy thái độ của Cơ Hàn Yến đối với hắn có thay đổi nhưng nàng cùng hắn chung quy còn chưa có đi đến một bước mà hắn chờ mong kia.

Hy vọng lần này có thể có cơ hội hảo hảo thể hiện một phen, dẫn tới phương tâm của Cơ Hàn Yến.

Ở trong thời gian tiếp theo, Cương Nham rất nhanh đã kiến thức được năng lực thông tri của Nguyệt Lung Sa cùng quan hệ nhân mạch của Tô Trầm.

Kế sau đám người Hạ Nguyên Đông là Vân Báo, Ngô Hiểu, Triệu Hâm, Kim Linh Nhi, Đỗ Tình, Tôn Kế Tổ, Kỷ Nhược Vũ một đợt sóng người cũng đều đi vào.

Vương Đấu Sơn là người đến sau cùng.

Khi hắn đến, sắc trời đã muốn đen, đã tối luôn rồi vậy mà dám nói là giữa trưa tới.

Nếu không phải biết bản tính của hắn thì hầu như mọi người đều nghĩ hắn sẽ không tới.

“Mập mạp chết tiệt, ngươi lại muộn!” Đỗ Tinh kéo lỗ tai Vương Đấu Sơn nói.

“Ai u ai u, việc này không nên trách ta, ta một mực chạy tới, tính rõ ràng là buổi sáng là tới, còn cả nửa ngày thời gian, nào ngờ vẫn chậm.” Vương Đấu Sơn lộ ra vẻ mặt cầu xin trả lời.

“Tính toán theo cái kiểu của ngươi thì sau này nên lấy tiêu chuẩn đi sớm ba ngày đi.” Mọi người đồng loạt nói.

“Nếu ngay cả mập mạp chết tiệt đã đến rồi mà tên kia vẫn không đến thì hắn sẽ không đến đâu.” Nguyệt Lung Sa nói.

“Ngươi còn thông tri ai vậy?” Thích Vi Nhạn hỏi.

“Kim Thủy di tích còn sót lại ta cơ bản đều thông tri. Vương Huyền An năm trước bị trọng thương, ngày hôm nay vẫn còn đang trong giai đoạn dưỡng thương, tạm thơi tới không được. Nhưng Trầm thị huyng đệ...” Nguyệt Lung Sa cũng không nói tiếp.

Trầm thị huynh đệ thực lực rất mạnh, nhưng hai huynh đệ này tính tình từ xưa tới nay có chút ích kỷ, kể từ lúc Nguyệt Lôung Sa thông tri bọn họ thì nàng đã biết bọn họ có vẻ sẽ không đến. Về phần một số người khác, có người tỏ vẻ là có việc không ra ngoài được, cũng có một số người thì đáp ứng, nhưng tới bây giờ vẫn không xuất hiện. Có lẽ là có nổi khỗ, có lẽ là có bất ngờ, cũng có khả năng ngay từ đầu chỉ là ứng phó mà thôi.

Người có trăm dạng, không thể trông cậy bất kỳ ai đều giảng nghĩa khí được, có thể đến nhiều người như vậy thật ra đã rất thỏa mãn rồi, cũng nên thấy đủ.

Cho nên mọi người đều thức thời không nói gì nữa.

“Ai da rốt cuộc chạy tới, mệt chết ta.”

Ngay lúc này lại có thanh âm vang lên. Sau thanh âm nũng nịu là một gương mặt đáng yêu.

Hàn Lâm Hà.

Tiểu cổ nương này vẫn như năm đó, hình tượng dí dỏm, bộ dáng đáng yêu, chỉ là mặt nhỏ đỏ rực, xem ra là chạy đường rất xa, ở bên cạnh nàng còn có hai người, đó là Chu Quyên Giai cùng Đường Minh, hai người này ngày hôm nay đã là phu thê.

“Các ngươi...” Mọi người ngạc nhiên.

Như thế nào còn chậm hơn cả Vương Đấu Sơn?

“Trên đường gặp chút phiền toái, làm chậm trễ thời gian.” Đường Minh thản nhiên nói.

“Ra chuyện gì sao?” Hạ Nguyên Đông hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là phải lấy đi một thứ, ta nghĩ trong kế hoạch kế tiếp hẳn có việc dùng.” Đường Minh lấy ra một vật.

Vật kia rõ ràng là một trái tim.

Một trái tim đang nhảy nhót.

Phành phành phành phành!

Từng cái từng cái hữu lực nhảy lên, lại như tiếng lòng gõ vào từng người.

“Ảm Khủng Yêu Bất Diệt Chi Tâm?” Cương Nham bật thốt thành tiếng, hắn trừng to mắt nhìn Đường Minh: “Ngươi đi Táng Tâm Cốc?”

Đường Mim mỉm cười: “Điểm tập hợp định ở đây, nói rõ mục đích nằm ở Hôi Nham sơn mạch. Muốn qua tuyệt địa mà bình an thì không thể thiếu Bất Diệt Chi Tâm được, ta tiện đường đi một chuyến. Nha, nếu ngươi không muốn nó thì ta sẽ thu hồi.”

Cương Nham làm sao lại không cần?

Bất Diệt Chi Tâm chính là một loại tài liệu cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ của Tô Trầm, chỉ là không nghĩ kế hoạch còn chưa bắt đầu trước hết đã bị Đường Minh lấy đến.

“Đa tạ Đường công tử!” Cương Nham mừng rỡ nói.

“Thiết, quả nhiên vẫn là bộ dáng lão già như vậy, suốt ngày tranh đoạt nổi bật.” Có người nhìn thấu bản chất của Đường Minh, khinh thường nói.

“Đừng có mà không phục, ngày sau còn rất dài.” Có người nói.

“Đúng vậy, nếu mọi người đến đủ thì hành động theo kế hoạch thôi.”

“Có kế hoạch nào, không phải là đả thông Hôi Nham sơn mạch tiếp ứng Thiên Uy Quân sao? Ta thấy nó thật sự rất đơn giản.”

“Đơn giản cái đầu ngươi a!” Một đám người đồng thời hô lên, cất tiếng cười to.

Giờ phút này, nhìn nhóm người này, Cương Nham chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết thiêu đốt ở trong lồng ngực.

Hôi Nham sơn mạch nằm ở trung tây bộ Nguyên Hoang đại lục, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nam tiếp Xích Cốt Hạp, bắc nối Phong Vũ Cốc, tây ra Tuyệt Long Địa, là một khu vực tiếp giáp Thú tộc, Nhân tộc cùng Bạo tộc tam địa.

Hôi Nham sơn mạch vốn không phải là núi, mà là một mảng bình địa trống trải, chỉ là ở thời kì Ảo Thế Đế Quốc, Ảo tộc ùng Thú tộc phát sinh ra rất nhiều lần đại chiến. Hai bên thi triển thủ đoạt ảo thuật nguyên pháp sính uy thiên địa, làm cho nhật nguyệt vô quang, núi sông biến đổi to lớn, núi cao biến thành bình địa, đại địa nứt ra khe rãnh, đất hoang xếp chồng thành núi.

Hôi Nham sơn mạch chính là ở trong loại tình huống hai tộc chiến tranh này mà hình thành, cho tới ngày nay nó vẫn còn tràn ngập đủ loại dư uy lưu lại sau tràng đại chiến kia.

Đầu tiên là hố tuyệt địa.

Hố tuyệt địa là do năm đó khi các Đại Ảo Thuật Sư của Ảo Thế Đế Quốc vận dụng các loại thủ đoạn đối kháng Hoang thú lưu lại, uy lực to lớn tạo thành một hố sâu tản ra dao động quỷ dị ở trong này, phần lớn là kịch động, sóng mạnh hoặc là phóng xạ trí mạng, cũng có một ít vong linh không tan lấy hình thái đặc thù phiêu đãng trên phiến thổ địa này, tìm kiếm vật có thể hút, có thể chuyển hóa được hoặc là ký sinh vào sinh mệnh xui xẻo nào đó.