Chương 760 Tế Tự (Thượng)
Giờ phút này Xích Diễm Yêu Vương lao ra, hừng hực liệt diễm lập tức tràn ngập bầu trời, cự đại hổ trảo phách không chụp xuống, làm cho người ta có cảm giác che cả bầu trời.
Tư Thái Mỗ vung chiến đao điên cuồng kháng trụ, một đạo lôi điện hoành không xuất thế, bổ về phía Yêu Hổ cùng Lý Sùng Sơn, năng lượng cuồng bạo ngưng tụ thành lôi điện quang lưu điên cuồng tràn ra tứ phía nổ khắp bầu trời tựa như ban ngày.
Chiến đấu thật khủng bố, rõ ràng chỉ là hai người chiến đấu nhưng lại làm cho Tô Trầm nhớ tới khi ở đầu thành Yến Giang, nhìn cảnh tượng tứ đại Nhiên Linh chiến Yêu Vương vậy. Có điều khác nhau là Yến Giang phạm vi lớn hơn nhiều, ảnh hưởng cũng rộng hơn, nhưng cũng vì thế mà tựa như núi cao vời vợi không thấy chân thực. Trước mắt hai vị đại cường giả này giao thủ, lại khiến cho Tô Trầm có thể nhìn rõ ràng hơn, lý giải thấu triệt hơn.
Một khắc này hắn mở to hai mắt, vận dụng Vi Sát Chi Nhãn đến cực hạn, dùng nó quan sát hai người ra tay.
Có lẽ vì trường kỳ sử dụng Vi Sát Chi Nhãn, ngày hôm nay ánh mắt của Tô Trầm dường như tinh tế hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả năng lượng lưu động đều bắt được, cũng vì vậy mà càng có thể nhìn rõ được biến hóa cùng bản chất chiến đấu hai bên.
Lúc trước ở Yến Giang nóng vội cứu người, hắn không rảnh quan sát, hiện tại đã có thể hảo hảo quan sát một hồi chiến đấu rồi.
Đây cũng là tiêu chuẩn chiến đấu cao nhất mà Tô Trầm tự mình quan sát, có ảnh hưởng sâu xa cùng ý nghĩa trọng đại đối với hắn.
“Thì ra là như thế này... Thì ra là như thế này... Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!” Tô Trầm không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt hiện ra tia sáng hưng phấn.
Rất nhiều vấn đề từng không thể lý giải, giờ phút này đã sáng tỏ trong đầu của Tô Trầm, Tô Trầm thông qua con đường vô huyết Diêu Quang sau đó chợt rảo bước tiến về phía trước rất nhanh.
Nếu nói con đường mình thăm dò trước đây là một mảnh hắc ám u tối, thì hiện tại phiến hắc ám này rốt cuộc xuất hiện ánh rạng đông, làm cho Tô Trầm thấy được hướng đi.
Có phương hướng, có thể trải đường!
Giờ phút này Tô Trầm có tự tin hơn bao giờ hết với con đường vô huyết trùng kích Diêu Quang.
Trên bầu trời Lý Sùng Sơn vẫn còn đang tiếp tục chiến đấu với Tư Thái Mỗ, hai bên vẫn như cũ đánh nhau túi bụi.
Nếu không người quấy rậy sợ rằng hai người bọn họ có thể sẽ đánh tới hừng đông cũng không chừng.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên.
Giống như là có người nói nhỏ bên tai, nghe không rõ là gì nhưng có một loại dụ ngôn thần bí không nói được, nghe vào trong tai làm cho người ta có cảm giác tâm thần lay động, động tác trong tay cũng theo đó mà chậm lại.
Đối mặt tình trạng quỷ dị này, Lý Sùng Sơn lại cười to: “Rốt cuộc ra tay rồi à? Đại Tế Tự các hạ, chờ ngươi lâu rồi!”
Theo tiếng nói chuyện của hắn, di biến nảy sinh.
Vù vù vù vù!
Liên tiếp thân ảnh trước sau lao ra, chia ra hướng về Đại Tù Trưởng ở trong không trung, còn có một tồn tại cường đại nấp trong bóng tối.
Tiếp đó một mảnh sấm rến chấn hưởng vang lên, dưới điện quang hỏa ảnh, từng đạo thân ảnh nhanh nhẹn như gió lướt qua.
Tư Thái Mỗ phát ra phẫn nộ gầm rú vì đối thủ của hắn đã nhiều hơn hai người.
Thạch Khai Hoang cùng Quân Mạc Tà.
Ba người đồng thời ra tay với Tư Thái Mỗ, để cho tình thế xuất hiện chuất biến chuyển.
Đây là dự định của Lý Sùng Sơn.
Thuần luận về thực lực, Lý Sùng Sơn không yếu hơn Tư Thái Mỗ.
Nhưng mà trên cách thức chiên đấu Lý Sùng Sơn nhất định không có khả năng chiến đấu dũng mãnh như Tư Thái Mỗ. Bạo tộc là cuồng bạo chiến sĩ trời sinh, một khi chiến đấu nổi lên sẽ không biết mệt mỏi, giống như là có khí lực dùng không hết vậy. Thường thường bọn họ bắt đầu công kịch mạnh bao nhiêu thì về sau công kích cũng mạnh bấy nhiêu.
Vì nguyên nhân này, đôi công với Tư Thái Mỗ là cực kỳ bất lợi cho Lý Sùng Sơn.
Mặc dù có ngũ trọng thần cùng cùng Xích Diễm Yêu Hổ cũng không được.
Nhưng Lý Sùng Sơn vẫn chọn làm như vậy.
Bởi vì hắn biết rõ hai quân giao chiến, trọng sĩ khí nhất. Nhất là ở trên thời khắc mấu chốt của trận chiến này, một tên tướng lĩnh du kích chiến hiển nhiên càng mang nhiều sĩ khí hơn so với một tên tướng lĩnh cường ngạnh mà chiến - Nhìn thấy chưa, Quân Chủ của chúng ta nghênh diện ngăn cản Đại Tù Trưởng của bọn họ, Nhân tộc chúng ta mạnh hơn bọn hắn!
Thông qua phương thức này, vô hình truyền đạt loại khái niệm như vậy, qua đó kích phát dũng khí cùng ý chí chiến đấu.
Mà ở một mặt khác, hắn dám làm như vậy là vì đoán chắc chiến đấu sẽ không kéo dài lâu.
Khi tình thế tổng thế bất lợi cho mình, có ai còn quan tâm quy củ?
Có thể nói, ngay từ đầu mọi người đều đang chờ vị Đại Tế Tự kia ra tay.
Đại Tế Tự ra tay, thật ra là cung cấp một lý do chính đáng để chấm dứt việc đơn đả độc đấu. Cho nên Đại Tế Tự ra tay trực tiếp đặt một dấu chấm tròn cho tràng đơn đả độc đấu này.
Thạch Khai Hoang áp tay một cái, phóng thích Tu Di Không Gian, Tư Thái Mỗ tựa như mị đặt vào trong nước, hành động bị trở ngại lớn, Đại Niết Bàn Thủ gào thét mà ra, dưới thủ ấn cường đại, lôi điện hào quang của Tư Thái Đỗ theo đó ảm đạm.
Thủ đoạn của Quân Mạc Tà có vẻ càng thêm quỷ dị hơn một ít.
Tay hắn xách một ngọn đèn, đèn lay động trong cuồng phong cũng không tắt, vụt sáng liên tục.
Mỗi lần chớp động, khí thế Tư Thái Mỗ sẽ suy yếu một lần, ngược lại ngũ trọng thần cung của Lý Sùng Sơn lại thịnh phóng hoa quang, Xích Diễm Hổ Vương rít gào càng dữ, hảo diễm biến thành màu trắng.
Bạch sắc liệt diễm ngưng tụ thành một đầu diễm lưu thương bắn về phía Tư Thái Mỗ, lôi điện quang nhận không thể ngăn cản, toàn thân lấp lóe đồ đằng dưới bạch diễm khủng bố này không ngưng bạo tạc, ngay cả thân hình cường kiện như sắt thép của hắn đều ngăn không được.
Hắn chỉ có thể liên tục phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ cùng cuồng bạo, nhưng đối mặt với ba người liên thủ lại chung quy vô lực.
Cùng lúc đó, Trình Điền Hải, Lâm Thiếu Hiên, Sở Anh Uyển ba người cũng nghênh diện ba gã Bạo tộc. So với Tư Thái Mỗ, ba bọn đối kháng là ba tên Bạo tộc tuổi tác già nua rõ ràng.
Bạo tộc cầm đầu chòm râu hoa râm, trên mặt có đồ văn kỳ lạ, cần cổ mang một chuỗi đầu lâu liên. Đầu lâu này đều là luyện hóa từ xương người, ép lại mà thành, trong hốc mặt từng cái đều có mang theo lam hỏa âm u.
Khác người khác thì chống gậy, đồng dạng già đến lợi hại.
Ba lão nhân này là ba vị Tế Tự của Lẫm Đông Thần Miếu.
Khác với Bạo tộc dũng sĩ là Bạo tộc Tế Tự hiển nhiên am hiểu chiến đấu bằng các thủ đoạn thần bí hơn. Giờ phút này tên Đại Tế Tự kia lấy cốt liên dưới cần cổ ra, trong miệng lẩm bẩm, chợt ném ra phía trước, một loạt đầu lâu răng rắc răng rắc giương miệng cắn tới chỗ ba người.
Lâm Thiếu Hiên liên tục ra ba kiếm, kiếm quang trảm vào trên đầu lâu kia, thế mà không phá hủy đầu lâu được, chỉ thấy một loạt đầu lâu nhanh chóng chuyển động, thế mà trong miệng không ngừng phun ra hắc vụ.