Chương 762 Linh năng (Thượng) (1)
Sở Anh Uyển giơ thương trong tay lên, thở dài: “Vốn không nghĩ dùng Chi Sa vào lúc này, nhưng không như vậy thì chung quy khó mà đối phó các người được. Mà thôi.”
Nói xong tay đã ra thương, một thương đâm vào trái tim Đại Tế Tư.
Đại Tế Tự giống như là chưa phát giác ra, chậm rãi di động tới muốn làm cho mình thoát ly khỏi tay của Sở Anh Uyển.
Nhưng mà tất cả cố gắng này đều là phí công.
Sở Anh Uyển lại đâm ba thương, một chỗ vào xương cổ, hai chỗ vào đốt sống, đoạn mệnh nguyên, hủy khí căn, diệt pháp tuyến của hắn. Ba chỗ này là chỗ yếu hại của Đại Tế Tự, giữ lại một chỗ đều có cơ hội tái sinh, nhưng cố tình Sở Anh Uyển ra tay tinh chuẩn mà tàn nhẫn, ba chỗ yếu hại một chỗ cũng không chừa.
Lúc này cát trói buộc rốt cục chấm dứt, động tác của Đại Tế Tự chợt mau lẹ hẳn lên, thoáng cái thoát ly khỏi tay Sở Anh Uyển.
Sở Anh Uyển cũng không truy kích chỉ là mắt lạnh nhìn hắn: “Ngươi đã chết.”
Đại Tế Tự động thân hình, ánh mắt mang theo hoảng sợ xoay qua liếc nhìn Sở Anh Uyển một cái, chỉ nghe lạp lạp vang lên, một cái đầu rơi xuống.
Lúc này mới tám bộ khô lâu đã chạy tới bên người Đại Tế Tự, theo vị Đại Tế Tự này tử vong, cùng nhau tru lên hóa thành hắc vụ ngã xuống.
Tiếng rít phẫn nộ vang lên, đó là hai tên Tế Tự còn lại toàn lực liều mạng.
Trong tiếng rít gào của bọn họ, Thần Miếu lại lao ra một đám thân ảnh hướng về bọn họ.
Đây đều là Thần Miếu thủ vệ, trong đó không thiếu chức nghiệp giả đặc thù được đào tạo từ các thủ đoạn đặc thù.
“Muốn chơi quần ẩu sao? Ta thích nhất.” Sở Anh Uyển thản nhiên nói.
Giơ tay lên, Lam Sơn doanh lực sĩ nghênh tiếp giết tới những Thần Miếu vệ sĩ này.
Thiết cùng huyết nổi lên lần nữa thắp sáng bầu trời đêm của tòa thành này.
“Thi Chi Sa...” Nhìn một màn Sở Anh Uyển đánh chết Đại Tế Tự, Tô Trầm trong miệng thì thào nói khẽ một tiếng.
Thi Chi Sa là một loại bảo vật phi thường hiếm gặp, vật này đặc tính như vừa biểu hiện, có thể dùng thời gian ảnh hưởng mình cùng đối thủ.
Thần Miếu Đại Tế Tự xưa nay đều là tồn tại khủng bố nhất trong bộ lạc, luận thực lực thường thường ngay cả Đại Tù Trưởng đều không bằng. Đám người Sở Anh Uyển có gan khiêu chiến chính là vì có Thi Chi Sa. Trước tiên chờ cho Đại Tế Tự xuất động toàn bộ mười tám khô lâu thủ vệ, sau đó lấy Thi Chi Sa tiếp cận hạ sát thủ. Mặc dù Đại Tế Tự kia không có khô lâu thủ vệ nhưng cũng có thủ đoạn khác, nhưng ngưng trệ đến từ thời gian lại làm cho hắn có thủ đoạn thông thiên cũng khó mà phát huy tác dụng, sinh mệnh lực tự thân có hạn làm cho năng lực kháng công kích của hắn rất yếu, kết quả bị Sở Anh Uyển một kích tất sát.
Nếu đổi thành Đại Tù Trưởng, đồng dạng trong thời gian ngắn, Sở Anh Uyển ngay cả làm đối thủ bị thương nặng cũng chưa chắc làm được.
Đáng tiếc Thi Chi Sa là bảo vật loại tiêu hao, dùng là không còn.
Tô Trầm cũng có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua, lúc này mới đi vào trong Thần Miếu - Thủ vệ trong Thần Miếu đều đi ra, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để càn quét Thần Miếu.
Đây là một tòa điện phủ bằng thạch có phong cách cổ xưa, kiến trúc của Bạo tộc vĩnh viễn là tràn ngập khí tức nguyên thủy như vậy, cho dù đã trải qua vạn năm phát triển, vẫn như cũ sinh hoạt như một xã hội nguyên thủy.
Đối với bọn họ mà nói, truyền thống này là truyền thống ban cho bọn họ lực lượng.
Nguyên bản Thần Miếu của bộ lạc được cho là địa phương phòng vệ nghiêm ngặt nhất Bạo tộc, nhưng hiện tại, dưới sự công kích của Nhân tộc, tất cả phòng ngự nghiêm ngặt đều trở nên vô nghĩa.
Đám Thần Miếu thủ về lâm vào trong tử chiến, bản thân Thần Miếu tức thì mở toang, không có người nào có thể ngăn Tô Trầm tiến vào.
Từ cửa chính trực tiếp tiến vào đại điện, Tô Trầm nhìn thấy trên đại điện có một số Nhân tộc binh sĩ đang chiến đấu cùng Bạo tộc thủ vệ. Nhân tộc binh sĩ chiếm ưu thế tuyệt đối, Tô Trầm vón không muốn quá để ý cho nên đi đường vòng qua bên kia.
Ra đại điện, Tô Trầm đi vào trước một mảng hoa viên.
Bạo tộc tuy thô bỉ nhưng trong Thần Miếu của bọn họ không hề thiếu thứ tốt. Cái gì Tam Sinh Quả, Hoàng Đình Sâm, Thiên Cơ Hồng Liên, Dục Hảo Long Thảo,... vân vân, đều là một ít tài nguyên hiếm thấy.
Nhưng đối mặt với những tài nguyên này, Tô Trầm lại ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều thêm mọt cái, lập tức đi về phía trước.
Đối với hắn mà nói, mấy thứ này tuy đáng giá nhưng đều có giá của mình, chỉ có tri thức là vô giá, mới là thứ đáng giá nhất mà hắn theo đuổi.
Huống chi không cần hái, quân sĩ ở mặt sau cũng sẽ hái, mà phóng mắt khắp Thiên Uy Quân, không có Dược Tề Sư nào mạnh hơn hắn, cho nên mấy thứ này sau cùng vẫn là thuộc vào tay hắn.
Qua hoa viên là một tòa thạch ốc.
Tiến vào thạch ốc, có thể nghe được mùi dược thảo bốc hơi ở bên trong.
Tô Trầm biết đây là nơi luyện dược của Thần Miếu.
Thần Miếu luyện dược khác nhau rõ rệt so với Nhân tộc, cạch bọn họ luyện dược đó là thu thập tài liệu, sau đó dùng thủ pháp nguyên thủy nhất đảo chúng nó thành cháo, rồi thoa loạn lên làn da.
Đây là thủ đoạn luyện dược cùng dùng dược nằm ở tầng thứ cực thấp, Nhân tộc cơ bản không thèm nhìn.
Nhưng Thần Miếu luyện dược không phải không có chỗ tốt, những gia hỏa này có thể bảo tồn một loại dược đến mấy vạn năm, còn có một bộ thủ pháp có thể bảo tồn dược tính ở mức tối đa, trong phương diện bảo tồn cùng gia công thô có thể nói là độc nhất vô nhị.
Tô Trầm đã sớm thèm nhỏ dãi thủ pháp nấu dược của Thần Miếu, nhưng vẫn không có cơ hội đoạt đến, cho dù là bắt được Nhiệt Na cũng vô dụng.
Nhưng mà hiện tại, hắn rốt cuộc có thể công khai đoạt lấy bí mật của Thần Miếu.
Thủ pháp luyện dược của Thần Miếu phần lớn đều ghi chép trên cốt thư, đó là bộ sách đặc thù được luyện thành từ xương cốt đặc thù, mỗi một trang đều mỏng như cánh ve, có thể viết chữ trong thời gian dài mà không bị mờ.
Trong dược đường cốt thư ghi chép về cách luyện dược có đến hàng trăm, hàng ngàn, Tô Trầm không khách khí, nhìn cũng không nhịn thu toàn bộ vào trong nguyên giới - Sau khi cấp cho Thiên Uy Quân lượng lớn lương thực, hắn vẫn còn khá nhiều nguyên giới còn trống.
Sau khi cướp đoạt dược đường không chừa một mống, Tô Trầm không dừng chân tiếp tục đi chỗ khác.
Ở phía bên phải thạch ốc là một tòa điện phủ bạch cốt chồng chất.
Tiến vào điện phủ, đầu tiên nhìn thấy là một gã Bạo tộc thiếu niên, xem ra là một hậu tuyển Tế Tự Học Đồ, hắn mặc bạch bào, tuổi khá nhỏ, nhìn thấy Tô Trầm lại, cắn răng một cái vọt về phía hắn.
Tô Trầm không nói lời thừa, tùy tiện đè đầu thiếu niên lại, sau đó vặn, đã vặn gãy đầu thiếu niên kia.
Giết thiếu niên kia, Tô Trầm đi vào trong bạch cốt đại điện, chỉ thấy ở đây khắp nơi đều có chồng chất đầu lâu, tuyệt đại bộ phận đều là đầu lâu của Nhân tộc, nhưng có một số là đầu lâu của Bạo tộc. Trừ đầu lâu ra, còn có xương cổ, xương cánh tay, xương đùi,... vân vân, những xương cốt này nhìn như lộn xộn, kỳ thuật có trật tự ngầm, phân chia rất tốt.