← Quay lại trang sách

Chương 777 Giao dịch

Lai Ân cứ luôn đối nghịch với mình, không bằng lần này mượn tay Đan Ba diệt trừ luôn đứa đối địch trong tổ chức này.

Đáng tiếc Đan Ba lại không mắc mưu:

“Nếu trên đời này còn cái đầu của ai có thể khiến ta bình tĩnh, vậy chỉ có mỗi Tô Trầm. Ta không cần đầu người khác, ta chỉ cần Tô Trầm.”

A Tư Đình kinh hãi:

“Nhưng Tô Trầm thật sự không đi tìm chúng ta!”

“Vậy chẳng lẽ các ngươi không biết chủ động tìm hắn?”

A Tư Đình trả lời:

“Nhưng phải có lý do chứ. Cứ thế mà đi tìm, hắn nhất định sẽ cảnh giác.”

“Vậy thì tìm cái cớ nào đó là được. Ta không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải liên lạc với hắn. Ta muốn trừ hắn, không tiếc bất cứ giá nào!”

Đan Ba lớn tiếng nói:

“Làm xong chuyện này, ta để ngươi trở thành Đại thủ lĩnh Phục Hưng Chi Môn khu vực phía nam!”

Lời này khiến A Tư Đình chấn động không thôi.

Nếu Đan Ba nói để hắn trở thành Tổng thủ lĩnh Phục Hưng Chi Môn, hắn nhất định không tin, dù sao đó cũng là chuyện chỉ quốc chủ vương quốc Thiết Huyết mới có thể làm được, nhưng nếu chỉ là Đại thủ lĩnh khu vực phía nam, lấy thanh uy hiện nay của Đan Ba, hẳn vẫn có khả năng làm được.

Hứa hẹn của Đan Ba khiến thâm tâm A Tư Đình không khỏi chấn động:

“Nguyện hiệu lực cho thiếu chủ!”

“Vậy cho ta một ý tưởng, thứ ta cần không chỉ là dự tính, mà là một kế hoạch hoàn chỉnh!”

A Tư Đình lập tức trầm tư suy nghĩ.

Nghĩ một hồi, hắn nói:

“Phục Hưng Chi Môn cứ thế tìm tới Tô Trầm e là không quá thích hợp, nhưng nếu là người Vĩnh Sinh Điện Đường đi tìm hắn, vậy thì còn nghe được.”

“Người của Vĩnh Sinh Điện Đường tại sao muốn tìm hắn?”

“Đương nhiên còn phải tìm thêm một lý do, tỷ như trước là chúng ta sai một ít người của Vĩnh Sinh Điện Đường tiến vào lãnh địa Bạo tộc, rồi gặp chút phiền phức, sau đó hướng hắn nhờ vả. Chỉ là như thế thì còn cần Bạo tộc hiệp trợ.”

“Cái đó không vấn đề, ta sẽ để Bạo tộc toàn lực phối hợp ngươi. Có điều làm vậy chẳng phải bằng với ngươi bán đứng Vĩnh Sinh Điện Đường? Ngươi không sợ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai tổ chức?”

Đan Ba hỏi.

A Tư Đình trả lời:

“Đúng là sẽ có ảnh hưởng, nhưng thế thì làm sao? Hai bên đều không thể lộ ra ngoài sáng, lại cần tương trợ lẫn nhau. Vĩnh Sinh Điện Đường sẽ không bởi chút chuyện này mà đoạn tuyệt với Phục Hưng Chi Môn, ngược lại Phục Hưng Chi Môn cũng vậy. Đương nhiên, vì hòa hoãn quan hệ, sau đó vẫn cần làm chút bồi thường. Chỉ cần bồi thường đến nơi, những thứ này đều không thành vấn đề.”

Nghe đến đây, Đan Ba cười lớn:

“Đám Áo tộc các ngươi cả ngày âm mưu tính toán, quả nhiên là một đám không thể dễ dàng tin tưởng.”

A Tư Đình nghiêm mặt đáp:

“Ở trong động lâu rồi, không phải chuột cũng thành chuột. Nếu không chút bản sự xảo trá thỏ khôn ba hang, thì sao có thể sống sót trên thế gian này? Hi sinh người khác, thành toàn bản thân, vốn chính là chân lý để tồn tại, không hiểu điểm ấy thì chỉ có nước bị người hi sinh. Ta không muốn bị hi sinh, thế nên không thể làm gì khác hơn là hi sinh người khác.”

“Nói hay lắm, vậy tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ, có người ngươi có thể bán đứng, có người ngươi vĩnh viễn cũng không thể bán đứng!”

Đan Ba ý vị sâu xa nói.

A Tư Đình cúi người trả lời:

“Phục Hưng Chi Môn vĩnh viễn hiệu trung Bạo tộc, hiệu trung bộ lạc Sa Tích, hiệu trung thiếu thủ Đan Ba.”

Lời này nghe vào tai Đan Ba chỉ như gió mát lướt nhẹ qua mặt, căn bản không coi là thật.

Hắn chỉ nói:

“Đúng rồi, Tô Trầm không phải kẻ tùy tiện giúp người, dù là Vĩnh Sinh Điện Đường, thì không phải ai cũng có thể khiến hắn ra tay. Kế hoạch cụ thể thế nào, ngươi còn phải suy nghĩ rõ ràng.”

A Tư Đình trả lời:

“Vậy thì tìm đứa nào đó mà hắn quan tâm. Ta có thể thăm dò ra được trong Vĩnh Sinh Điện Đường ai có quan hệ không tệ với hắn.”

“Cái gì? Để ta đi lãnh địa Bạo tộc? Tại sao?”

Dạ Mị trợn mắt kêu to.

Thạch Minh Phong cười nói:

“Tô Trầm đến lãnh địa Thiết Huyết, tìm tới Thiên Uy quân, kéo bọn họ ra khỏi vũng bùn. Giờ Thiên Uy quân tuy còn chưa rời khỏi cảnh nội Thiết Huyết, nhưng tình thế đã có biến hóa cực lớn, đám cuồng đồ Bạo tộc chính đang mất đi khả năng khống chế tình hình.”

“Chuyện đó thì mắc mớ gì đến ta?”

“Bạo tộc vẫn đang phong tỏa các nơi ra vào giữa biên cảnh hai tộc Nhân - Bạo, Thiên Uy quân tuy vẫn đang hoạt động mạnh, nhưng nếu muốn rời đi lại không dễ, vì vậy tiếp theo rất có thể sẽ là một trận chiến tranh trường kỳ. Chiến tranh trường kỳ a, ngươi biết điều đó có nghĩa gì không?”

Dạ Mị hồ đồ lắc đầu.

Thạch Minh Phong không khỏi lắc lắc đầu:

“Tiền a! Đống lớn tiền a! Nguyên thạch, linh dược, các loại tài nguyên!”

“Cái đó thì liên quan gì tới Thiên Uy quân?”

Dạ Mị vẫn chưa hiểu.

Thạch Minh Phong chỉ có thể nói thẳng:

“Địa vực Bạo tộc cằn cỗi, thiếu lương thực, khoáng sản và các loại nhu yếu phẩm phục vụ sinh hoạt. Nhưng bọn hắn nằm ở vị trí cực bắc, có một ít linh dược, thiên tài địa bảo đặc thù mà chỗ khác không có. Mảng lớn địa khu phía tây tiếp giáp với Thú tộc, Linh tộc, có rất nhiều đặc sản tập trung ở đó. Bạo tộc bởi vì quanh năm khuyết thiếu đồ ăn, phải săn thú mà sống, nhờ thế nên có không ít nguyên tinh. Nơi ấy, chúng ta dùng mấy cân lương thực không chừng có thể đổi được một cây linh thảo, mấy khối sắt vụn không chừng có thể đổi được một viên nguyên tinh!”

Dạ Mị cuối cùng đã rõ ràng:

“Oa, đồ ở nơi đó rẻ quá, sao còn không nhanh chạy tới mà mua.”

“Mua cái đầu ngươi!”

Thạch Minh Phong gõ trán Dạ Mị một cái:

“Ngươi cho rằng mấy năm này chúng ta đang làm gì? Chúng ta vẫn luôn làm mối làm ăn này!”

Dạ Mị lườm hắn:

“Chúng ta đang làm, vậy ngươi còn nói làm gì?”

“Đồ ngốc. Trước đây là làm với Phục Hưng Chi Môn. Làm với bọn hắn, lợi nhuận phải chia đôi, hơn nữa số lượng còn ít... Phục Hưng Chi Môn cũng không thể hoàn toàn không có kiêng dè, phải thu liễm một chút. Nhưng giờ thì khác, Phục Hưng Chi Môn phải kiêng dè Bạo tộc, nhưng Thiên Uy quân không cần a.”

Dạ Mị bưng trán, làm ra vẻ tập trung suy nghĩ:

“Ý ngươi là, chúng ta đi làm ăn với Thiên Uy quân?”

“Cuối cùng ngươi cũng rõ ràng.”

Thạch Minh Phong thở phào một hơi:

“Thiên Uy quân không sợ Bạo tộc, chúng ta cũng không cần để ý Bạo tộc. Thiên Uy quân cần lương thực, chúng ta thì cần nguyên tinh, linh thảo. Bọn hắn thân ở lãnh địa Thiết Huyết, sưu tập lương thực nhất định sẽ khó khăn... Chính bản thân Bạo tộc còn không đủ ăn, nào có càng nhiều cho bọn họ? Nhưng linh thảo đặc sản lại có không ít. Chúng ta đi làm ăn với bọn họ chẳng phải càng ổn thỏa?”

Dạ Mị bĩu môi:

“Ngừng, thông đạo đều bị ngăn trở, sao mà giao dịch được.”

Lần này nàng đã thông minh phần nào.

Thạch Minh Phong liền cười nói:

“Cho nên mới nói ngươi ngốc, ngươi không nghĩ thử xem, Tô Trầm kia trợ giúp Thiên Uy quân bằng cách nào?”

Dạ Mị ngẩn người:

“Không lẽ là một mình hắn mang tới nhiều lương thực như vậy?”

“Tại sao lại không thể?”

Thạch Minh Phong hỏi ngược lại:

“Điều này đối với người khác mà nói là kế hoạch bất khả thi, nhưng đối với hắn mà nói, thì đâu có tính là gì.”