Chương 779 Thú triều (Trung) (1)
“Ta kiến nghị đi Thất Giáp lĩnh, nơi đó yêu thú nhiều, chúng ta vẫn cần lượng lớn yêu thú để bổ sung.”
Lâm Thiếu Hiên nói.
“Không được, cách chỗ này quá gần, bằng với chẳng di chuyển. Chúng ta không thể đánh cược với quy mô thú triều được.”
Thạch Khai Hoang lắc đầu phủ định.
“Vậy Đông Thiệu bảo thì sao?
Sở Anh Uyển hỏi.
“Tài nguyên cằn cỗi, miệng ăn núi lở, dù tới đó rồi cũng phải quay trở lại.”
“Nơi có núi có nước có tư nguyên ai mà không muốn chiếm? Đi chỗ nào chả phải đánh nhau.”
“Vậy thì đi Trượng Bát hương, nơi đó tài nguyên phong phú.”
“Sào huyệt Bộ lạc Ngân Lang? Ba vạn đại quân Bạo tộc, đại tù trưởng là dũng sĩ đồ đằng đỉnh phong kiêm thánh điện tam chuyển, đại tế ty là một trong mười hai chủ tế, đi đánh chỗ đó? Còn không bằng để mọi người ở lại đây kháng cự thú triều.”
“Trung Cổ hồ.”
“Thiên Lâm Hải Tử.”
“Bến A Y Khố Lặc.”
“Ẩn Nguyệt quan.”
Một loạt địa danh theo nhau bật ra từ miệng đám đông, lại lần lượt bị phủ định. Ai nấy đều hài lòng với đề nghị của bản thân, phủ định đề nghị của người khác, một đống người tụ tập một nơi, ai cũng có cá tính, cũng đều theo đuổi ý tưởng riêng, khó mà thống nhất.
Đến ngay cả Lý Sùng Sơn cũng cảm thấy tình thế khó xử, không dễ lựa chọn.
Vào lúc này, đột nhiên một thanh âm bật ra:
“Tháp Lạp bảo.”
Là thanh âm của Tô Trầm.
“Tháp Lạp bảo?”
Mọi người đồng loạt giật mình nhìn sang Tô Trầm.
Tháp Lạp bảo nằm ở trung bộ Thiết Huyết, tiếp giáp rừng Cáp Ô Lý, phụ cận có một hồ nhỏ, tài nguyên cũng được, lệ thuộc bộ lạc Liệt Diễm, nhưng quân coi giữ không nhiều.
Tiến công Tháp Lạp bảo, cái lợi nhất là có tài nguyên, dễ đánh hạ. Cái hại chính là sẽ càng thêm đắc tội bộ lạc Liệt Diễm, hơn nữa nơi đó là vô hiểm chi địa, bốn phía đều có trọng trấn. Nói cách khác, dù đánh được vào cũng phải đối mặt nguy hiểm tứ phương vây quét.
“Tại sao phải đi chỗ đó?”
Sở Anh Uyển hỏi.
“Bởi vì nơi đó có Ngân Tinh Hoa.”
Tô Trầm trả lời.
Ngân Tinh Hoa là đặc sản của rừng Cáp Ô Lý, là một loại nguyên thực cực kỳ hiếm thấy, thuộc hàng trân phẩm.
Mọi người đều cho rằng Tô Trầm sẽ nói ra một đống nguyên nhân về mặt quân sự để trình bày lý do đi Tháp Lạp bảo, không ngờ Tô Trầm lại nói ra một lý do không hề liên quan gì tới quân sự.
Hắn nói:
“Ta muốn Ngân Tinh Hoa.”
“Chỉ vì thứ kia?”
Thạch Khai Hoang nhíu mày.
Hắn cảm thấy đệ tử của mình không phải là đứa “lấy việc công mưu lợi riêng”.
“Đúng, chỉ vì thứ đó.”
Tô Trầm trả lời:
“Đằng nào các ngươi cũng chưa quyết định được, không bằng nghe theo kiến nghị của ta. Về mặt quân sự Tháp Lạp bảo có đáng để lựa chọn hay không, ta không biết, nhưng ta biết, đánh chiếm nơi đó, ta liền có thể chiếm được rất nhiều Ngân Tinh Hoa, mà Ngân Tinh Hoa chính là lương dược chế tác dược tề kích phát nguyên năng. Vì vậy khi có nó rồi, ta liền có thể làm ra rất nhiều loại thuốc tương tự cho Thiên Uy quân. Mặt khác, hiệu quả kích phát nguyên năng của Ngân Tinh Hoa cũng có ích lợi cho thí nghiệm của ta, chính là thứ kế tiếp cần dùng trong kế hoạch vạch sẵn. Vì vậy đối với ta mà nói, nó rất có ý nghĩa. Thiên hạ vạn sự, không ngoài lấy hay bỏ. Lấy hay bỏ, tự nhiên là bỏ tệ lấy lợi, hai bên đều hại chọn cái nhẹ hơn. Ta nói ra thứ ta cần, các ngươi cân nhắc, xem như tham khảo là được.”
Lý Sùng Sơn cười nói:
“Hay cho câu hai bên đều hại chọn cái nhẹ hơn, nói không sai. Năng lực của Tô Trầm mọi người cũng rõ ràng, hữu dụng đối với hắn, cũng là hữu dụng đối với Thiên Uy quân chúng ta. Thế nên ở phương diện lợi ích được mất, xác thực cần phải cân nhắc.”
Mọi người nghe được đều dồn dập gật đầu.
Lợi ích và tệ đoan của việc tấn công Tháp Lạp bảo mọi người đều đã rõ ràng, sau khi gia nhập thêm yếu tố “Tô Trầm cần”, bỗng chốc Tháp Lạp bảo thành là nơi thích hợp nhất trong mấy mục tiêu được đưa ra.
“Thế những trọng trấn khác thì sao? Tháp Lạp bảo địa thế trống trải, đi vào dễ dàng, thoát ra lại khó.”
Quách Văn Trường lo lắng nói.
Lợi ích nhiều, tệ đoan cũng lớn, mấy trọng trấn xung quanh Tháp Lạp bảo một mực là mối họa trong lòng mọi người, lẽ nào phải vì những tài liệu kia mà cứng đối cứng một trận với Bạo tộc? Như thế, dù có thắng e rằng cũng tổn thất nặng nề. Loại trận khó như vậy, bọn hắn có thể đánh mấy lần?
Ai nấy đều không khỏi trầm tư.
Đúng lúc này, Tô Trầm đột nhiên nói:
“Tháp Lạp bảo cách nơi này hình như cũng không quá xa?”
Thạch Khai Hoang nhìn bản đồ.
Thương nghị xong xuôi, hành động tiếp theo của Thiên Uy quân liền trở nên điên cuồng.
Bọn hắn một bên triệt tẩu lượng lớn binh sĩ tầng đáy, chỉ để lại số ít tinh nhuệ, một bên bắt đầu điên cuồng công kích nhắm vào yêu thú, săn giết yêu thú, sưu tập nguyên tinh. Đồng thời còn không ngừng phái ra cao thủ săn giết Bạo tộc ở phụ cận, không cho bọn họ cơ hội phát hiện và báo tin.
Không chút nghi ngờ, hành vi này cực độ kích thích Thú tộc, một đợt tiếp một đợt yêu thú bắt đầu tụ tập lại.
Chỉ trong thời gian hai ngày, dải biên cảnh trung bộ Bạo tộc đã tràn khắp tiếng gầm thét của yêu thú.
Lúc này quân đội Nhân tộc đã không còn tư cách để nói tới chuyện săn bắt nữa, bởi vì thứ bọn họ đối mặt là quần thú không thấy đâu là điểm cuối. Đám hung thú yêu thú kia tràn tới như núi thở biển gầm, phát ra đủ loại thanh âm kỳ quái, phóng tầm mắt nhìn ra, đâu đâu cũng có từng đống từng đống Thú tộc, tráng quan vô cùng.
Trên mặt đất cố nhiên có lượng lớn yêu thú, trên bầu trời cũng có phi cầm dày đặc. Đủ loại hung cầm bay lượn giữa thiên không, khi chúng giang rộng sải cánh, thiên không cũng bị che phủ, ánh nắng mặt trời không xuyên qua được, mặt đất phảng phất chìm trong đêm tối.
Lý Sùng Sơn ngồi trong Ngân Nguyệt toa, từ xa xa nhìn tới quần hung cầm mãnh thú thành núi thành biển kia, nhìn cảnh tượng tráng quan che rợp bầu trời đó, trong lòng ai nấy không khỏi giật mình.
“Đây chắc sẽ là lần thú triều lớn nhất trong gần ngàn năm qua mà Bạo tộc phải đối mặt.”
“Cũng là phần đại lễ chúng ta tặng cho Bạo tộc.”
Trình Điền Hải tiếp lời.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười ha ha, từ khi tiến vào lãnh địa Bạo tộc, chưa khắc nào mà bọn hắn cười thoải mái như vậy.
“Nhìn, bọn chúng động rồi.”
Sở Anh Uyển chỉ vào phương xa nói.
Thế là đập vào mắt bọn họ, phía đường chân trời phương xa, quần thú đột nhiên chuyển động.
Như là sóng biển cuộn trào, một khi động, mặt đất cũng bị rung lên, một đợt tiếp một đợt thú quần cứ vậy tuôn trào mà ra.
Xông ra đầu tiên là lượng lớn hung thú. Chúng cúi đầu phát ra tiếng gầm trầm thấp, gót sắt mạnh mẽ đạp ra gợn sóng chấn thiên. Số lượng chúng lớn vô cùng, chủng loại hỗn tạp phải đến vài ngàn loại khác nhau. Thú tộc không có đặc điểm cách ly sinh sản, khiến mỗi ngày chúng đều sản sinh ra biến chủng mới, đủ loại thú cổ quái kỳ lạ vô cùng tận.
Sau lưng chúng là lượng lớn hạ phẩm yêu thú làm quan chỉ huy cơ sở khống chế động tĩnh của quần thú, những hạ phẩm yêu thú này tuy thực lực bình thường, nhưng bởi trí tuệ đã tăng trưởng rõ ràng, trở thành sợi dây ràng buộc trọng yếu kết nối giữa cao tầng và pháo hôi.