← Quay lại trang sách

Chương 780 Thú triều (Trung) (2)

Đằng sau nữa là đám yêu thú trung phẩm thượng phẩm. Những yêu thú này một bộ phận làm chỉ huy trung tầng, cũng có một ít thống suất quân đoàn yêu thú, thành thật mà nói thì đây mới là lực lượng chủ lực của thú triều. Chúng không có ầm ỹ vang trời như quần hung thú, mà lấy cước bộ trầm ổn, không nhanh không chậm bước ra, trên thân vây quanh từng mảng từng mảng khí đoàn, đó là nguyên năng đang đáp lại triệu hoán từ bọn chúng. Cước bộ bọn chúng rất mạnh mẽ, bước tiến tự tin, nhìn không khác gì quân đội nhân loại. Lúc chứng kiến cảnh này, ngươi sẽ thật sự hiểu, dựa vào cái gì mà Thú tộc có thể sừng sững trên đỉnh thế giới này.

Tiếp phía sau nữa, đám người Lý Sùng Sơn khó mà quan sát được gì.

Thú triều quá to lớn, đội ngũ nhìn như không có điểm cuối. Bọn hắn còn chưa nhìn thấy đội ngũ phía sau, đội ngũ phía trước đã ập tới.

“Đi thôi, còn không đi nữa là không kịp mất.”

Thạch Khai Hoang nhắc nhở.

Tô Trầm chuyển thân thoa bay đi.

Trình Điền Hải nhìn biển thú ngút mắt kia, thổn thức nói:

“Nếu có thể ăn hết chúng nó thì tốt biết mấy.”

“Rồi sẽ có một ngày như vậy.”

Tô Trầm mỉm cười trả lời.

Di Cổ đài.

Sát Lặc buồn chán nhìn thiên không.

Những năm tháng làm nhiệm vụ canh gác đều rất cô đơn tẻ nhạt, thường thường Sát Lặc chỉ biết thông qua đếm kiến để giết thời gian. Tổ kiến dưới gốc cây già trước phong hỏa đài đã thành lão bằng hữu của hắn. Mỗi ngày quan sát lũ kiến bận bận bịu bịu, thỉnh thoảng hắn lại đưa ít đồ ăn cho đám kiến, xem chúng vận chuyển, tranh đoạt, phát sinh chiến tranh với tổ kiến cách vách, những thứ đó gần như là lạc thú lớn nhất của hắn.

Có lúc Sát Lặc cũng nghĩ, thế gian này nếu có thần, nhất định cũng giống như mình bây giờ, nhìn xuống muôn vạn chúng sinh. Chúng sinh ở trong mắt hắn chính là đàn kiến, bận rộn mà đầy vẻ hỗn loạn, nhưng trừ mang đến cho thần linh chút lạc thú quan sát ra, thì chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Hắn sẽ không đi trợ giúp chúng sinh, chỉ thỉnh thoảng mới nổi hứng đưa vào ít đồ ăn, nhưng nhân tiện cũng sẽ nổi hứng chế tạo một ít tai nạn.

Đối với thần linh mà nói, hết thảy đều tùy vào hứng thú.

Sát Lặc không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, hắn chỉ biết suy nghĩ của mình rất thú vị, là một tên Bạo tộc, có thể nghĩ tới những thứ đó đã rất không dễ dàng. Nếu tháng tháng ngày ngày đều suy nghĩ vô vị thế này, sinh mệnh dù có đần mấy cũng sẽ trở nên đầy vẻ triết học.

Thời khắc này Sát Lặc vẫn như thường ngày, ngồi dưới gốc cây già trước phong hỏa đài, tẻ nhạt nhìn đàn kiến.

Đột nhiên hắn cảm thấy bầu trời tối sầm lại.

Xảy ra chuyện gì?

Sát Lặc kỳ quái ngẩng đầu, sau đó hắn nhìn lên thiên không xa xăm, mây đen chính đang nhanh chóng lan tràn tới.

Không, đây không phải mây đen!

Sát Lặc ngơ ngác nhìn trời, hắn thấy được rõ ràng, đó là hàng ngàn hàng vạn hung cầm chính đang vươn cánh bay đến.

Trời ạ, đây là bao nhiêu hung cầm?

Lít nha lít nhít, phô thiên cái địa.

Thú triều!

Là thú triều!

Sát Lặc rốt cục tỉnh ra, hắn vội xoay người muốn đi châm đốt phong hỏa đài.

Phong hỏa đài của Bạo tộc là đặc chế, sau khi kích phát không phải cháy lên khói lửa, mà là sáng lên một chùm sáng nguyên năng. Chùm sáng nguyên năng có phạm vi tán phát rộng, tốc độ nhanh, có thể lấy tốc độ nhanh nhất để phía đằng sau biết được.

Làm phong hỏa dũng sĩ, đây là lần duy nhất làm nhiệm vụ trong đời Sát Lặc, ngày nhiệm vụ hoàn thành, chính là thời điểm hắn chết —— hắn không thể nào chạy thoát khỏi những Thú tộc kia.

Nhưng Sát Lặc lại hoàn toàn không sợ, bắt đầu từ thời khắc chấp nhận trở thành phong hỏa dũng sĩ, hắn đã biết vận mệnh của mình.

Báo động cho đồng tộc, đó là ý nghĩa tồn tại của hắn, là chứng tích anh dũng của hắn, nhất định sẽ được tiến vào dũng sĩ điện đường, vĩnh viễn là đối tượng cho hậu nhân tế tự.

Dù chết không tiếc!

Về một mặc nào đó, thậm chí hắn còn chờ mong thời khắc này đi đến.

Hắn chạy về phía phong hỏa đài, quyết tuyệt một đi không trở lại.

Nhưng khi hắn lên tới trên đài lại phát hiện ở trung tâm khống chế chẳng biết từ lúc nào đã đứng mấy tên Nhân tộc, dưới chân bọn họ còn nằm một tên Bạo tộc.

“Na Hợp!”

Hắn hô lên một tiếng.

“Hắn sẽ không trả lời ngươi.”

Một tên thanh niên Nhân tộc mỉm cười nói.

Nét cười của hắn nhạt nhẽo, biểu tình tùy ý.

Sát Lặc như rơi vào hố băng.

Âm mưu!

Đây là âm mưu của Nhân tộc!

Hắn hung ác nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ, lao lên.

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp tiếp cận nam tử Nhân tộc, hắn đột nhiên chuyển hướng, lao tới đài điều khiển, đồng thời từng vệt đồ đằng trên thân chợt sáng lên.

Hắn không sợ chiến đấu, cũng không sợ hãi cái chết, nhưng hắn biết, vào giờ phút này, thắp sáng phong hỏa cảnh cáo đồng tộc mới là chuyện quan trọng nhất.

Xoạt!

Trong đao phong lạnh lẽo, thân thể Sát Lặc bị chém thành hai nửa.

Nhưng thân thể tàn tạ vẫn kiên trì bay về phía phong hỏa đài, ánh mắt Sát Lặc ngưng tụ, trừng trừng khóa chặt nút bấm ở trung tâm phòng điều khiển.

Xoạt!

Lại là một đao.

Đầu Sát Lặc bay lên.

Nhưng dù đã mất đầu, ý chí vẫn không tiêu tán, nửa đoạn thân thể tiếp tục bay tới, giơ lên cánh tay ấn xuống nút bấm.

Khoảnh khắc sắp đập xuống, một tên thanh niên Nhân tộc đột ngột xuất hiện trước phong hỏa đài.

Tay của hắn nhẹ nhàng nhấc lên, đặt trên cơ quan, che lấy nút nhấn.

Đây là cảnh cuối cùng Sát Lặc nhìn thấy.

Sau đó, mắt của hắn vĩnh viễn nhắm lại.

Mộc Lưu bảo.

Trên đầu thành từng hàng từng hàng binh sĩ Bạo tộc chính đang tuần tra qua lại. Không nghiêm túc chỉnh tề bằng Nhân tộc, nhưng đám mãnh hán Bạo tộc cao lớn cuồng dã này lại cũng có được sự cẩn thận của riêng mình.

Lão binh Cung Cổ thoả mãn nhìn binh sĩ dưới trướng, khản cổ hô lên:

“Tất cả tập trung tinh thần cho ta. Bọn nhãi nhép Nhân tộc chính đang chạy loạn trên địa bàn chúng ta, gần đây có tin nói chúng đã tới trung bộ, không biết lúc nào sẽ xuất hiện. Không muốn chết thì trợn to con mắt các ngươi ra, đừng bỏ qua địch nhân tới xâm phạm.”

“Nếu lũ Nhân tộc kia dám đến, ta sẽ xé sống xác chúng ra!”

Một tên binh sĩ Bạo tộc há miệng đáp.

“Mộc Lưu bảo không phải nơi nhỏ nhắn gì, lũ Nhân tộc kia đừng hòng ngang ngược.”

“Không sai!”

“Đúng vậy!”

Binh sĩ Bạo tộc trên đầu thành lớn tiếng kêu gào.

Chính đang hô hào, đột nhiên phương xa xuất hiện một vệt đen.

“Đó là cái gì?”

Một tên Bạo tộc nhìn thấy, ngớ ra hỏi.

Càng nhiều Bạo tộc ngoảnh đầu nhìn lại.

Cung Cổ cũng híp đôi mắt già nua nhìn vệt đen cấp tốc lao đến kia:

“Cẩn thận, khả năng là Nhân tộc. Tất cả nắm chặt vũ khí, Mạt Thập Lạp, tới đứng sẵn bên cảnh lâu, nhìn thủ thế của ta chuẩn bị cảnh báo...”

Một tên binh lính vội vã chạy đi.

“Có gì đó không đúng, tốc độ lao đến hình như hơi nhanh.”

Lại một tên binh sĩ Bạo tộc nói.

Vệt đen phía chân trời lan tràn đến như thủy triều, lít nha lít nhít, tốc độ nhanh đến có phần quỷ dị, trọng yếu nhất chính là quy mô vệt đen lớn ngoài ý liệu, liền trời tiếp đất, tuyệt đối không phải đội ngũ tám ngàn người có thể làm ra được.