Chương 782 Mơ ước
Lúc đó, một ít bộ lạc Bạo tộc tiếp giáp biên cảnh bắt đầu dồn dập lui đi, trên thảo nguyên, có thể nhìn thấy đâu đâu cũng có lượng lớn bách tính Bạo tộc đang hốt hoảng chạy trốn. Đại thảo nguyên ngày xưa hoang vu quạnh quẽ thoáng chốc trở nên náo nhiệt vô cùng.
“Lần này, trung tây bộ Bạo tộc xem ra đã triệt để thành khu không người.”
Giữa không trung, Lý Sùng Sơn ngồi trong Ngân Nguyệt thoa nhìn xuống bên dưới, miệng nói.
“Chờ thú triều qua đi, bọn hắn còn sẽ trở về.”
Quân Mạc Tà cười lạnh.
“Sớm biết Bạo tộc di chuyển đi hết thế này, đáng ra phải lưu một ít quân đội, thuận đường cướp đoạt.”
Trình Điền Hải nói.
Tính thiên tính địa tính sót mất điều này, nhìn Bạo tộc đào vong đầy khắp núi đồi, Trình Điền Hải không khỏi khó chịu, như là sơn phỉ gặp được dê béo lại không thể hạ thủ.
Sở Anh Uyển xem thường:
“Ngươi thật không có tiền đồ, cướp đoạt một đám dân chạy nạn thì được mấy lợi lộc?”
Trình Điền Hải thẳng thừng nói:
“Bọn ta xuất thân nhà nghèo, không giống Sở đại tiểu thư ngươi, một cắc cũng phải tách thành hai nửa để tiêu.”
“Chỉ có tây trung bộ bị quét sạch ư?”
Đúng lúc ấy, Tô Trầm đột nhiên thong thả hỏi.
Hắn vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều trầm mặc, đồng loạt quay sang nhìn.
Thạch Khai Hoang hồi đáp:
“Thú triều đối với Bạo tộc không phải chuyện lạ lùng gì. Trải qua bao năm như vậy, bọn họ sớm đã có kinh nghiệm, thú triều cường đại ra làm sao, sẽ lan tràn đến đâu, tạo thành thương tổn chừng nào, cần phải ứng đối ra sao, bọn họ đều đã nắm rõ trong lòng.”
“Nhưng đó đều là xây dựng trên cơ sở không có Nhân tộc tham dự, đúng chứ?”
Tô Trầm hỏi ngược lại.
Đám đông lần nữa yên lặng.
Đúng, hết thảy ứng đối đều được xây dựng trên cơ sở không có Nhân tộc can dự.
Chính bởi vì có Thiên Uy quân mới dẫn phát thú triều đến sớm, chính bởi vì Thiên Uy quân mới khiến cho thú triều khuếch đại, cũng bởi vì Thiên Uy quân mới khiến cho báo động vô hiệu, Bạo tộc tổn thất nặng nề.
Hết thảy đều vì có Thiên Uy quân mà trở nên bất đồng, như vậy, tại sao không thể can dự sâu thêm một bước?
Quả nhiên, Tô Trầm nói:
“Ta muốn khiến phạm vi thú triều khuếch đại lớn chút nữa.”
“Lớn đến đâu?”
Lý Sùng Sơn hỏi.
“Lớn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Tô Trầm trả lời.
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Cách nghĩ của Tô Trầm càng to gan, cũng càng đáng sợ, vấn đề là làm sao thực hiện?
“Đương nhiên là tiến một bước kích nộ những gia hỏa kia.”
Lần thú triều này sở dĩ phát sinh cũng là bởi hành động của Thiên Uy quân chọc tức Thú tộc, sở dĩ khuếch đại cũng là bởi chọc giận Thú tộc, như vậy muốn tiến một bước khuếch đại thì cứ tiến một bước chọc giận là được rồi.
“Giết chóc đơn thuần đã không đủ để chọc giận bọn chúng.”
Quách Văn Trường nói.
Lúc hòa bình ngươi giết một người đã là đại sự, nhưng lúc chiến tranh, tử thương ngàn vạn đều là chuyện bình thường.
Nếu Thú triều đã bắt đầu, Bạo tộc phản kích là điều hợp tình hợp lý, dù Thú tộc cũng cảm thấy đối thủ phản kích là điều hiển nhiên. Tình hình như thế mà muốn tiếp tục sát lục đối thủ rõ ràng không phải cách gì hay. Dẫn Thú dược tề đúng là có thể dùng, nhưng Dẫn Thú dược tề không cách nào hấp dẫn nhiều Thú tộc đến vậy, hơn nữa thời gian duy trì cũng không quá lâu.
“Thế nên mới phải nghĩ cách khác.”
Tô Trầm nói.
“Cách gì?”
Mọi người đồng loạt hỏi.
Tô Trầm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Thú tộc phá ổ mà ra, các loại yêu thú đi tới tấn công Bạo tộc hẳn không ít, đúng chứ? Lúc này chúng ta xuyên vào cảnh nội Thú tộc, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Xuyên vào phúc địa Thú tộc?
Ai nấy đều không khỏi giật mình.
Sở Anh Uyển nói:
“Muốn vòng qua Thú tộc tiến vào địa vực của chúng không phải chuyện dễ, hơn nữa kế hoạch ban đầu là Tháp Lạp bảo.”
“Kế hoạch Tháp Lạp bảo không đổi, để Thiên Uy quân tiếp tục tiến hành, chư vị tướng quân cũng tiếp tục thống lĩnh đội ngũ. Việc phản công Thú tộc, giao cho ta làm là được.”
“Giao cho ngươi?”
Đám đông đồng loạt kinh hãi.
“Đúng, giao cho ta. Ta có khả năng biến hóa, có thể ngụy trang tiềm nhập, lại có Ngân Nguyệt thoa tốc độ tuyệt luân chớp mắt ngàn dặm, cộng thêm Liệt Dương thoa cường hãn uy mãnh, đủ để giết địch kiến công, quan trọng nhất chính là, kế hoạch do ta đề ra, vốn ta nên đi chấp hành. Hơn nữa một khi ta đi, có thể chuyển dời tầm mắt Đan Ba đến lãnh địa Thú tộc, sáng tạo cơ hội cho chúng ta đào mạng sau này.”
Chúng nhân nghe mà không nói được gì. Phải biết lần này khác với trước kia, phong hiểm cực lớn. Trước đây Tô Trầm dù đã làm rất nhiều cống hiến cho Thiên Uy quân, vãn cuồng lan trong biển lửa, song rốt cuộc đều không ảnh hưởng bao nhiêu đến an nguy của bản thân hắn.
Lần này một mình phó hiểm mới thực sự là xả thân vì nghĩa, cũng càng càng thắng được tôn trọng của mọi người.
Một hồi lâu Lý Sùng Sơn mới nói:
“Tô Trầm vì Thiên Uy quân ta mà vào sinh ra tử, Sùng Sơn cảm kích bất tận.”
Nói rồi vái Tô Trầm một cái.
Tô Trầm bị dọa cho nhảy dựng, vội nâng dậy Lý Sùng Sơn:
“Sao dám nhận đại lễ của quân chủ.”
Thấy những người khác cũng quỳ xuống, chỉ có Thạch Khai Hoang vuốt râu mỉm cười. Hắn là sư phụ Tô Trầm, tự nhiên không cần như vậy.
Bất chợt được chúng nhân cúi đầu, Tô Trầm cảm thấy khá là áy náy. Thật ra lần này hắn lựa chọn đi phúc địa Thú tộc là có chút tư tâm, nhưng hiện tại lời này không thích hợp để nói, đành phải tạm thời đảm nhiệm vai thánh nhân.
Thương nghị xong xuôi, cuối cùng mọi người quyết định kế hoạch ban đầu không biến, tiếp tục tiến công Tháp Lạp bảo, chỉ là cân nhắc đến nguy cơ thú triều đột nhiên khuếch đại, vì vậy đánh hạ Tháp Lạp bảo xong, nhất định phải lập tức rút về hướng đông.
Lên kế hoạch xong, chúng nhân rời đi.
Tô Trầm nhìn bóng lưng mọi người đi xa, trong mắt lộ ra sắc thái cuồng nhiệt:
“Địa vực Thú tộc, nơi mà vô số người trông ngóng, rốt cục ta cũng sắp tới đó.”
Địa vực Thú tộc, cấm khu đối với vô số sinh mệnh trí tuệ ngàn vạn năm qua, không biết bao nhiêu người mơ ước mà không cách nào đặt chân tới.
Nghe nói nơi đó sinh đầy thiên tài địa bảo, nhưng không người hái, có lượng lớn linh dược, thậm chí một số còn căn bản không có trong khu vực Nhân tộc, thấy đều chưa thấy qua, nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Tô Trầm rất có tiền, nhưng có tiền chỉ có thể mua được đồ vật có giá, lại mua không được những thứ vô giá.
Trong khu vực Thú tộc có lượng lớn bảo vật vô giá.
Đó là những thứ tiền cũng không mua được.
Tài nguyên phong phú của khu vực Thú tộc hấp dẫn vô số người, nhưng ngàn vạn năm qua, có gan mạo hiểm tới lãnh địa Thú tộc lại không mấy người.
Mà mỗi một kẻ đã đi mà còn có thể sống sót trở về đều thu hoạch phong hậu.
Thẳng cho tới nay Tô Trầm luôn khát vọng cơ hội như vậy.
Bây giờ cơ hội rốt cục tới rồi.
Thú tộc biên cảnh phá ổ mà ra, Tô Trầm nắm giữ năng lực ngụy trang, độn pháp ngàn dặm, nhưng quan trọng hơn chính là hắn còn có lượng lớn nguyên giới... Những nguyên giới bị dọn trống ra kia đều có nhu cầu được lấp đầy.
Nhu cầu được lấp đầy bởi tài nguyên phong phú vô tận của Thú tộc.