← Quay lại trang sách

Chương 784 Đan Ba trù mưu

Quyết định này tự nhiên không phải do A Tư Đình đưa ra, mà là Đan Ba. Không phải chỉ bọn họ, ở phương diện tìm kiếm Thiên Uy quân, Đan Ba cũng như Tô Trầm. Khác biệt duy nhất chính là, điều Tô Trầm nghĩ đến, tự hắn đi làm là được, điều Đan Ba nghĩ đến, lại phải thông qua thủ hạ để thực hiện. Kẻ trước trang bị nhẹ nhàng, hiệu suất cực cao. Kẻ sau lại như một người khổng lồ, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng tin tức lan truyền chậm, hiệu suất chấp hành kém. Kết quả là Đan Ba đã từng ba lần liên tục tìm đúng phương vị Thiên Uy quân, nhưng bởi nhiều nguyên nhân mà đều bị Thiên Uy quân chạy thoát.

Đương nhiên Thiên Uy quân cũng bởi vậy chấn kinh không nhỏ, hành tung càng lúc càng lén lút.

“Nói cách khác, dù đến trung bộ cũng chưa chắc có thể tìm được hắn?”

Dạ Mị thở dài.

“Chuyện này phải xem vận khí.”

Thạch Minh Phong mỉm cười đáp:

“Có điều ta tin tưởng, chúng ta có thể tìm ra được. Bởi vì có ngươi ở đây, mà vận may của ngươi luôn luôn rất tốt.”

“Thật ư?”

Dạ Mị hài lòng nhướng nhướng mày.

Sau đó ngực Thạch Minh Phong bất chợt nóng lên.

Hắn buột miệng kêu:

“Có cảm ứng rồi!”

Tiếng hô kinh hỉ của Thạch Minh Phong khiến tất cả mọi người đều cả kinh.

Lúc này Thạch Minh Phong không cố được ẩn giấu nữa, hắn lấy ra nguyên cấm bàn, chợt thấy ở ngoài rìa nguyên cấm bàn có một chấm đỏ nho nhỏ nhấp nháy, chính đang nhanh chóng di động về một hướng khác.

“Là Tô Trầm!”

Dạ Mị cũng ý thức được, hớn hở kêu lên:

“Vận khí của ta quả nhiên không tệ.”

Chỉ là một khắc sau, bỗng thấy điểm đỏ kia đột nhiên di chuyển lên trên, “xoạt” một cái liền biến mất vô tung.

“Sao lại mất rồi?”

Chúng nhân ngạc nhiên.

“Hắn lại thoát ly phạm vi.”

Thạch Minh Phong trả lời.

Tình huống như vừa nãy rõ ràng là Tô Trầm đã tiến vào phạm vi thông tấn, có điều còn chưa đợi Thạch Minh Phong kịp triển khai liên lạc, hắn lại đã rời khỏi phạm vi thông tấn. Có thể nói, hắn vừa mới đi sát qua phạm vi thông tấn.

“Biết hắn đi về hướng nào không?”

A Tư Đình vội hỏi.

“Bên kia.”

Thạch Minh Phong chỉ về phía tây, đó chính là hướng điểm đỏ biến mất.

“Tây bộ? Từ trung bộ chạy đến nam bộ, lại tiếp tục đi về hướng tây, vậy là có ý gì?”

Tất cả mọi người đều khó hiểu.

“Đừng quản, trước đuổi theo rồi tính!”

A Tư Đình vội la lên.

“Đuổi!”

“Đuổi!”

Ai nấy đều hô ầm lên.

Lúc này còn có gì để do dự nữa, tất cả mọi người đều quất roi giục ngựa chạy nhanh đuổi theo.

Mấy người Phục Hưng Chi Môn cố ý rơi lại hàng sau.

A Tư Đình gật gật đầu với một người bên cạnh, người kia liền lấy ra một khối hắc thạch nhìn qua không chút thu hút, viết lên trên đó, một hàng chữ chợt lóe rồi biến mất. Sau cùng người kia ném hắc thạch vào trong bụi cỏ rồi cứ thế rời đi.

Một canh giờ sau, một chi đội ngũ Bạo tộc cưỡi thanh lang nhanh chóng chạy tới. Loại thanh lang này không lớn bằng độc giác tê, nhưng tốc độ càng nhanh, cũng càng hung ác.

Một tên thanh lang kỵ binh cầm viên bàn chớp sáng đi tới chỗ này, không chờ thanh lang dừng chân đã tung người hạ xuống, vừa đúng vị trí hắc thạch bị ném, hắn cầm hắc thạch đặt lên trán, một mảnh quang hoa ấn nhập vào trán. Thanh lang kỵ binh kia tinh thần chấn động nói:

“Phát hiện hành tung Tô Trầm, phương hướng tây bộ.”

Nghe nói vậy, thủ lĩnh lang kỵ ở đằng sau lập tức lấy ra một chiếc ống đồng chỉ lên trời, bắn ra một mũi tín tiễn (tên báo tin).

Ở đằng xa, một nhánh đại quân Bạo tộc đang chiếm giữ nơi đó.

Thống lĩnh Bạo tộc cầm đầu nhìn thấy tín tiễn bay lên, lập tức giơ cao cánh tay, vung về phía trước một cái, đại quân tức thì đạp ra gót sắt tiến về phía trước.

Hết thảy chuyện gì, đám người Thạch Minh Phong tự nhiên không hề hay biết.

Bọn hắn chỉ đang hưng phấn truy đuổi phía sau Tô Trầm.

Có điều sau khi truy đuổi ba ngày, hưng phấn liền triệt để hóa thành ủ rũ.

“Mẹ nó, thật tà môn, đã đuổi suốt ba ngày, làm sao còn chưa đuổi kịp? Lẽ nào bọn hắn lại chuyển hướng?”

Một người hỏi.

“Mới vừa thu được tin tức, trung bộ chính đang nháo thú tai, lượng lớn yêu thú phạm cảnh, đã tàn sát mấy chục thành thị.”

A Tư Đình nói.

“Cái gì?”

Chúng nhân chấn kinh.

Đúng lúc này trung bộ Bạo tộc lại đột nhiên xảy ra chuyện như thế?

Hạ Húc dường như ý thức được điều gì, chợt thốt lên:

“Liệu có liên quan tới Tô Trầm không?”

“Có khả năng.”

Thạch Minh Phong hiểu rất rõ Tô Trầm, lấy thủ đoạn của hắn, quả thực có khả năng làm ra chuyện như vậy.

“Nếu đã vậy, bọn họ càng không thể rẽ về hướng bắc.”

“Hướng nam thì sao?”

“Hướng nam cũng không thể nào.”

A Tư Đình lắc đầu. Hắn không giải thích, nhưng hắn biết quân đội của Đan Ba giờ đang ở ngay phía đó. Nếu Thiên Uy quân dám rẽ hướng nam bộ, vậy khác gì tự đâm đầu vào tay Bạo tộc.

“Đường phía bắc không thông, đường phía nam không chọn, vậy chỉ có thể tiếp tục đi về hướng tây. Quỷ quái thật, bọn hắn là đại quân tám ngàn người, tốc độ lại nhanh như vậy?”

Ai nấy đều cho rằng Tô Trầm hẳn đang đi cùng Thiên Uy quân, động hướng của Tô Trầm chính là động hướng của Thiên Uy quân. Tốc độ đại bộ đội khẳng định không nhanh bằng cá nhân riêng biệt được, chính vì nguyên nhân đó, lấy tốc độ của Tô Trầm nhận định là tốc độ quân đội, liền hiện ra tốc độ Thiên Uy quân thực sự có chút dọa người.

Thạch Minh Phong cũng không giải đáp được vấn đề này, chẳng qua với tình thế trước mắt thì có thể thấy, Tô Trầm đúng là đang một đường hướng tây.

“Hướng tiếp về phía tây chính là biên cảnh Thú tộc. Lúc này bọn hắn đi về phía tây là muốn làm gì?”

A Tư Đình nghi hoặc.

Ánh mắt Thạch Minh Phong lại chợt sáng lên:

“Thú tộc phá ổ mà ra, lúc này tây hành tiến vào lãnh địa Thú tộc...”

Tinh thần tất cả mọi người đồng loạt chấn động, đột nhiên ý thức được điều gì.

A Tư Đình cũng kịp có phản ứng, kinh hô:

“Quét ngược sào huyệt Thú tộc, chiếm lấy bó lớn tài nguyên, thậm chí tiến một bước kích nộ Thú tộc, gieo vạ Bạo tộc, nói không chừng còn có thể mở ra đường máu, từ nơi đó quay về lãnh địa Nhân tộc... Trời ạ, Tô Trầm này tính toán ghê thật!”

Tuy chưa từng thấy qua Tô Trầm, nhưng thời khắc này, hết thảy âm mưu đều tự động quy đến trên đầu Tô Trầm, mặc dù quy như thế cũng quả thực không sai.

Lãnh địa Thú tộc!

Khắc này ai nấy đều kích động không thôi.

Nội bộ Thú tộc hư không, chính là thời cơ tốt để đánh cướp, nếu Thiên Uy quân có thể đi, vậy bọn họ sao lại không thể đi?

Cầu phú quý trong hung hiểm, thời khắc này ai nấy đều dấy lên tâm tư liều mạng, đến ngay cả A Tư Đình cũng động tâm, đồng thời cũng cân nhắc xem có nên giấu không thông báo tin tức này Đan Ba. Chẳng qua ý niệm này chỉ thoáng lóe lên rồi vụt mất, hắn rất rõ ràng sự đáng sợ của Đan Ba, biết tin tức này dù có giấu cũng không thể nào giấu được hắn.

Rất nhanh mọi người đều đã quyết định, đuổi theo bước chân Tô Trầm, tiến vào lãnh địa Thú tộc. Nếu Thiên Uy quân dám tiến vào lãnh địa Thú tộc, vậy bọn họ có gì mà không dám. Dù sao có tai họa gì cũng đều có thể đổ hết lên đầu Thiên Uy quân.

Thương nghị xong xuôi, mọi người tiếp tục xuất phát.