Chương 786 Thạch lâm (Thượng) (1)
Khắc này Tô Trầm mở mắt nhìn lại, chỉ thấy bên trong trái cây màu đỏ kia mơ hồ có thứ gì đó như là trái tim đang phập phồng phập phồng, nhảy động từng đợt từng đợt rất có tiết tấu.
Đây là...
Tô Trầm nghi hoặc, trong lòng càng thêm lẫm nhiên.
Hắn bất động thanh sắc lùi ra mấy bước, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Trái cây này sinh trưởng trên một cành dây leo màu xanh, dây leo rất nhỏ, trên đỉnh kết quả to bằng đầu người, dập dờn theo gió, nhìn khá là quỷ dị, phía dưới dây leo đâm xuống cắm rễ vào trong đầm lầy, không thấy có gì khác thường.
Dù Tô Trầm không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh khác lạ nào, nhưng hắn vẫn lùi lại thêm mấy bước, cách trái cây kia xa thêm mấy phần.
Trái cây màu đỏ lay động theo gió, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mê người.
Thấy cảnh này, Tô Trầm mới khẽ cười:
“Lãnh địa Thú tộc quả thực tồn tại lượng lớn tài nguyên, nhưng sở dĩ những tài nguyên này tồn tại là bởi Thú tộc không cần, hoặc là có Thú tộc bảo vệ, tỷ như Thiết Tuyến thảo và Thiết Tuyến sư thứu là một loại quan hệ cộng sinh. Chẳng qua cũng có một ít dị thực không cần phải dựa vào thủ đoạn cộng sinh, mà chính bản thân chúng có năng lực cường đại. Chúng không những không cần Thú tộc cộng sinh, thậm chí còn có thể dẫn dụ Thú tộc, thôn phệ Thú tộc để cường đại chính mình. Ta nghĩ, ngươi chính là loại như thế, đúng không?”
Không có tiếng hồi đáp.
Tô Trầm nhún vai:
“Được rồi, nếu ngươi đã giả ngu, vậy ta đành nói hẹn gặp lại thôi.”
Hắn quay đầu liền đi.
“Hô!”
Gió rít nổi lên.
Từ vũng bùn sau lưng Tô Trầm đột nhiên xông lên vô số dây leo, như từng chiếc xúc tu bắn về phía Tô Trầm.
Lưng Tô Trầm phảng phất có mắt, lúc tiếng gió vừa nổi lên liền xông thẳng về phía trước, đầu không hề ngoảnh lại.
Chỉ thấy rào rào một trận, vô số dây leo đánh hụt —— khoảng cách mà Tô Trầm nắm bắt thật sự quá tốt, chỉ thoáng xông tới liền tránh qua công kích từ dây leo.
“Hống!”
Tiếng rít cuồng bạo vang lên.
Tiếng rít kinh ngạc đó đến từ một gốc cây già phía sau trái cây.
Trên thân cây già hiện ra một gương mặt dữ tợn, gầm rống về phía Tô Trầm, đồng thời trái cây màu đỏ cũng từ từ thăng lên từ trong vũng bùn, lúc này mới có thể nhìn rõ, bộ rễ của nó nối liền với gốc cây già đằng sau.
Vô tận rễ cây huy vũ, hình thành một thứ cực khủng bố giương nanh múa vuốt trước mặt Tô Trầm, nhưng bởi hạn chế khoảng cách nên chẳng thể làm gì được hắn.
Tô Trầm trấn định đứng ở đằng xa, nhìn gốc cây như bạch tuộc kia, lạnh nhạt nói:
“Có phải ngươi đang kỳ quái, tại sao ta lại biết cự ly công kích của ngươi, đúng không? Thật ra đạo lý rất đơn giản, là nhờ lũ chim kia.”
Mấy con chim nhỏ chính đang quanh quẩn gần đó, ngay trước khi đại thụ phát uy, chúng lại vẫn nhởn nhơ đáp xuống tìm kiếm thức ăn, dù là sau khi đại thụ phát uy, chúng cũng không sợ hãi rời đi, mà tiếp tục ríu ra ríu ríu ở xung quanh.
Chúng không phải hung thú, chỉ là lũ chim nhỏ yếu bình thường.
Nhưng chúng lại có thể tiếp tục sinh tồn ở chỗ này, bởi vì chúng biết cần phải lẩn tránh hung hiểm thế nào.
Mượn hoàn cảnh chung quanh, lẩn tránh thiên địch, đó chính là bản năng mà mỗi loại sinh mệnh cần nắm giữ. Gốc yêu thụ khủng bố này có lẽ là thiên địch của vô số yêu thú, thế nhưng lại là chỗ dựa dẫm của lũ chim nhỏ, đồng thời cũng bởi chúng, mới khiến Tô Trầm nắm bắt được bí mật của sự hung hiểm nơi đây.
“Hào!”
Lão thụ phát ra tiếng gầm rống phẫn nộ.
Đối mặt với trào phúng từ Tô Trầm, tựa hồ nó chỉ biết làm vậy để đáp trả.
“Ta biết ngươi rất lợi hại, song xem ra nhược điểm của ngươi lại quá rõ ràng. Có lẽ đám bạn hàng xóm của ngươi vô ý lợi dụng nhược điểm này, nhưng thật đáng tiếc, ta là Nhân loại. Nhân loại là loại sinh mệnh có thể lợi dụng tất cả nhược điểm dù là nhỏ nhất.”
Tô Trầm ung dung nói, trong tay đã ngưng tụ ra ảnh tượng hỏa diễm phượng hoàng.
Phốc!
Phun ra một búng máu, Tô Trầm kéo lê thân thể mệt mỏi đi ra khỏi khu rừng, trên áo trắng không nhiễm hạt bụi đã xuất hiện vết máu, ngay cả hai chân cũng đã không cách nào duy trì cân bằng, đạp vào trong nước bùn, có thể thấy trận chiến vừa rồi gian nan tới mức nào.
“Mẹ nó, vẫn quá xem thường gia hỏa kia.”
Tô Trầm vừa đi vừa tự nhủ.
Lão thụ yêu chí ít phải có hỏa hầu ngàn năm trở lên, thực lực cực khủng bố. Tuy có nhược điểm là không cách nào di động, nhưng không có nghĩa là không chút thủ đoạn đối với đối thủ ở xa. Kết quả là tuy Tô Trầm thủ thắng, nhưng bản thân cũng phải trả ra cái giá không nhỏ.
Song bất kể nói thế nào, viên Thụ Yêu Chi Tâm này cuối cùng đã đến tay.
Tô Trầm không biết đây rốt cuộc là thứ gì, những thứ ly kỳ cổ quái trong Thế Giới Nguyên Hoang có quá nhiều, một ít còn là thứ trước đây chưa từng thấy qua, hắn chỉ có thể tùy ý đặt tên dựa theo tình huống cụ thể. Thứ bên trong trái cây như là trái tim của lão thụ đang không ngừng nhảy động, gọi Thụ Yêu Chi Tâm có vẻ cũng chuẩn xác, còn về phần rốt cuộc đó có phải trái tim lão thụ hay không thì hắn mặc kệ.
Vật này có công dụng gì tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng chỉ cần ngẫm nghĩ, thực lực lão thụ kia gần sánh bằng Diêu Quang thứ phẩm, đủ thấy vật này tuyệt đối bất phàm.
Quan trọng nhất là nó hiếm thấy, khó được.
Dù là một khối cứt chó, nhưng nếu cứt chó là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới, thì nó cũng là thứ rất đáng tiền.
Thu lấy Thụ Yêu Chi Tâm, Tô Trầm nghỉ ngơi một lát, sau đó ngồi lên Ngân Nguyệt thoa tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Mục tiêu tiếp theo ở trên một mảnh hoang nguyên cách chỗ này không xa, nơi đó có một phiến thạch lâm.
Sở dĩ Tô Trầm cho rằng nơi đó có bảo bối là bởi phiến thạch lâm kia tồn tại bằng một hình thức cực kỳ huyền ảo, trình hiện ra một loại gợn sóng nguyên năng kỳ lạ.
Cảm thụ nguyên năng ba động là phương pháp tìm kiếm bảo vật tối giản nhất, có lẽ không phải mỗi loại bảo vật đều sẽ tỏa ra nguyên năng ba động, nhưng có thể toả ra nguyên năng ba động thì tuyệt đối không phải vật phàm.
Thế giới rất lớn, Tô Trầm không cần phải cố sống cố chết lấy cho được bảo vật bị ẩn tàng.
Chỉ riêng những thứ thấy được bằng mắt trần hắn đã mang không hết.
Rất nhanh liền đi tới vùng hoang dã, Tô Trầm nhìn thấy phiến thạch lâm mà trước kia mình quan sát được trên không trung.
Thạch lâm chằng chịt, cao thấp đồng đều, nhưng mỗi một khối đá đều toả ra nguyên năng ba động mãnh liệt. Khi Tô Trầm tiếp cận, những khối đá to lớn này liền Ầm Ầm Ầm lật lên, hóa thành đủ loại hình thù kỳ quái như thạch thú, thạch giải, thạch lang, thạch hầu, thạch trư vân vân, lớn thì vừa xuất hiện đã cao tới hơn mười trượng, nhỏ nhất thì chỉ có kích cỡ chừng lòng bàn tay, đó là một con bọ cạp đá trong suốt như thủy tinh.
Đặc điểm chung của hết thảy những quái vật bằng đá chính là vừa xuất hiện liền tuôn về phía Tô Trầm, từng con từng con còn phát ra tiếng hô hoán phẫn nộ:
“Lại tới nữa rồi, lũ gia hỏa đáng ghét này.”
“Giết chết bọn chúng! Giết chết bọn chúng!”
Trong tiếng gào thét, đám quái thú bằng đá ùn ùn kéo tới.