Chương 792 Băng Lam Chi Tinh
Chấn động truyền đến hang núi, hỏa diễm trên tay Tô Trầm tức thì lay động, kéo theo khí vụ màu xanh cũng phấp phới.
May mà Tô Trầm đã có chuẩn bị.
Nguyên Huyết hóa thân đột nhiên xuất hiện chặn ở trước người, cường hành ổn định lại khí vụ màu xanh.
Luyện chút thuốc thôi mà đến cả Nguyên Huyết hóa thân cũng phải dùng ra, xem ra hắn cũng đang liều mạng.
Bên ngoài người giấy đã phóng ra hết thảy giấy trắng của mình, từng đạo từng đạo khí lưu màu đen tuôn động mà ra.
Hồng Nhan Bích Huyết chu điên cuồng cười to:
“Ha ha ha ha, Tử Ảnh Chi Thương, trình độ công kích thế này thì có tác dụng gì với ta.”
Tám chiếc chân nhện vung động, từng đạo từng đạo khí lưu màu bạc tản ra như sóng trào.
Hai luồng khí lưu bạc và đen va chạm lẫn nhau, năng lượng tràn ra khiến trọn phiến không gian trở nên đầy vẻ hư vô, phảng phất không còn được chân thực. Thế nhưng có thể thấy, năng lượng khí lưu màu đen rõ ràng không bằng được màu bạc. Khí lưu màu bạc càng lúc càng nhiều, dần dần hình thành một phiến quang triều như tơ như sợi, kết thành võng tràn ngập thiên không. Ở bên kia khí lưu màu đen lại liên tục bại lui, rất nhanh liền bị đánh cho vỡ không thành hình, người giấy không thể không lần nữa lui lại, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi quá mức chậm chạp.
Một khắc phảng phất vạn năm.
Ầm!
Năng lượng màu đen của người giấy rốt cục bị quang triều trắng bạc đẩy lui toàn diện, mất đi phòng hộ nó triệt để bạo lộ ra trước mặt Hồng Nhan Bích Huyết chu, quang triều trắng bạc mãnh liệt ào tới, mắt thấy sắp dìm ngập người giấy.
Đúng lúc này, một phiến khí vụ xanh lam khẽ khàng bay tới.
Khí vụ xanh lam khẽ khàng tiến vào trong phạm vi quang triều trắng bạc, nhìn có vẻ không có nửa điểm uy hiếp.
Nhưng ngay khoảnh khắc vừa tiến vào, Hồng Nhan Bích Huyết chu đột nhiên biến sắc, phát ra một tiếng rít gào thê lệ, tám cước trảo đồng loạt vung động thối lui ra sau, đồng thời quang triều trắng bạc cũng vang khẽ một tiếng, nghe như là tiếng vải vóc rách ra vậy.
Lúc này nhìn lại mới thấy, khu vực khí vụ xanh lam tiến vào, hết thảy ngân quang thoáng chốc trở nên ảm đạm, như là bị thứ gì đó xâm thực, nháy mắt liền tan ra như tượng băng ngày hè.
Loại độc này thậm chí ngay cả năng lượng cũng có thể xâm thực.
Có thể ăn mòn năng lượng, đồng nghĩa với bất kỳ loại nguyên lực hộ tráo nào đều vô dụng trước nó, đây chính là chỗ đáng sợ của loại độc này, một khi trúng phải, ngoại trừ ngạnh kháng thì không còn cách nào khác. Cũng may độc này tuy có sức xâm thực cực mạnh, nhưng lực sát thương lại tương đối yếu, tính trí tử không cao, nhưng với đối tượng hết sức ỷ lại vào thủ đoạn nguyên lực như Hồng Nhan Bích Huyết chu mà nói, thì độc dược này là thứ đáng sợ nhất, Tô Trầm cũng bởi nhằm vào đặc tính của chu hậu mà lựa chọn nó.
May mà Hồng Nhan Bích Huyết chu quyết đoán, tráng sĩ đứt cổ tay trực tiếp cắt nát Ngân Ti Triền của mình, tuy hành động này khiến nàng tiêu hao không nhẹ, nhưng so với bị độc tố khủng bố kia dính vào người thì hiển nhiên chẳng thấm tháp vào đâu.
Lúc này thân ảnh Tô Trầm mới chậm rãi xuất hiện, trong tay còn cầm một ống màu lam ngọc, khói mù xanh lam sắc chính bay ra từ trong ống này, ống vốn màu trắng, nhưng bị khí vụ xanh lam tiêm nhiễm nên mới có màu xanh nước biển như thế.
Liếc mắt nhìn người giấy bị đánh thành cẩu, Tô Trầm thở dài:
“Vì để Băng Lam Chi Tinh càng có tính đột kích, ta không tiếc hi sinh một kiện nguyên khí ngũ phẩm Thủy Ngọc Tiêu kèm vào trong đó. Đáng tiếc vẫn chưa phát huy tác dụng liền vì cứu xuẩn vật này mà bại lộ, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Tình thế vừa nãy cực kỳ nguy hiểm, nếu Tô Trầm xuất thủ hơi chậm chút nữa thôi là người giấy đã chết rồi.
Hết cách, Tô Trầm đành phải phóng ra Băng Lam Chi Tinh, kết quả tuy người giấy được cứu, nhưng Băng Lam Chi Tinh mà hắn vất vả chế thành cũng bại lộ.
Lấy sự nhạy bén của Hồng Nhan Bích Huyết chu, chắc chắn sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào để dùng Băng Lam Chi Tinh trên người thêm lần nào nữa.
Khắc này nghe được ngữ điệu tiếc nuối của Tô Trầm, sắc mặt Hồng Nhan Bích Huyết chu không khỏi âm trầm bất định:
“Tiểu tử thối, không ngờ ngươi còn là một dược tề sư cấp đại sư. Xem như ngươi may mắn, nếu ngươi đã có thể luyện ra Băng Lam Chi Tinh, vậy thì bỏ qua cho ngươi.”
Nói rồi Hồng Nhan Bích Huyết chu lùi ra sau, đối thủ đã có loại độc vật khủng bố như Băng Lam Chi Tinh, nàng không muốn ngạnh đấu.
“Ta có nói muốn buông tha ngươi ư?”
Tô Trầm lại lạnh lùng nói.
Điểm yếu lớn nhất của Băng Lam Chi Tinh chính là thời gian bảo tồn ngắn, độc dược quý giá tiêu hao rất nhiều tài nguyên trân quý để luyện chế ra như vậy mà chỉ dùng để dọa sợ đối phương, há chẳng phải đáng tiếc?
Nếu đã luyện ra, tất phải dùng!
Gương mặt mỹ diễm của của Hồng Nhan chu hậu phủ kín một tầng băng sương:
“Không lẽ ngươi thật sự cho rằng một bình kịch độc cấp đại sư là có thể khiến ngươi bỏ qua chênh lệch to lớn về cấp độ?”
“Chẳng qua chỉ là một con yêu thú thượng phẩm thôi, ta không cảm thấy có chênh lệch to lớn gì. Dưới cái nhìn của ta, chênh lệch thực lực giữa ta và ngươi còn lâu mới to lớn như ngươi tưởng, một bình Băng Lam Chi Tinh đủ để bù đắp, thậm chí là dư dả có thừa.”
Hồng Nhan chu hậu bị lời này chọc tức đến độ rít lên:
“Ngông cuồng! Cũng không lạ, không chút đảm sắc thì sao có khả năng tiến vào lãnh địa Thú tộc. Có điều nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta liền tiễn ngươi đi chết!”
Nàng há miệng, một đạo tơ bạc sáng như tuyết phun ra.
Tơ bạc này rõ ràng mạnh hơn quang triều trắng bạc lúc trước rất nhiều, nương theo ngân ti lóng lánh là mảnh lớn nguyên tố quang huy.
“Chết đi!”
Chu hậu phát ra tiếng gào thét sắc nhọn.
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tô Trầm mỉm cười nói.
Hắn còn đang mỉm cười, khí thế trên người lại đột nhiên tăng vụt, Nguyên Huyết hóa thân tái hiện sau lưng, thiêu đốt Ám Ảnh chi diễm, đồng thời Trảm Nhạc Đao cũng không ngừng phóng đại, quang mang của lôi và hỏa quấn quanh trên đó, Tô Trầm vung đao chém xuống.
Cái chém này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn.
Vừa bắt đầu liền tung ra sát chiêu.
Đao đi không về!
Một đao mang theo lực lượng cuồng dã hùng hồn đánh ra, chém lên ngân ti kia, lưu ngân thổ ti của Hồng Nhan chu hậu bị đập tan, cương thiết đao khí trùng kích lao tới, cắt thẳng đến mặt Hồng Nhan chu hậu.
“Hí!”
Hồng Nhan chu hậu không ngờ Tô Trầm vừa ra tay đã tung ra tuyệt chiêu, sát chiêu, không hề lưu thủ chút nào.
Nàng không khỏi chấn kinh, đồng thời ngân ti phun ra từ trong miệng lại càng lúc càng nhiều.
Một phiến quang võng trắng bạc “Xoát” một tiếng phún ra, mang theo khí tức quỷ dị huyền ảo trải ra trên đỉnh đầu.
Thế đao cương liệt tuyệt mãnh mang theo uy năng của điện và lửa trảm lên ngân ti võng, tản ra sóng khí kinh người, mỗi một sợi tơ trên ngân võng đều run rẩy, phát ra từng hồi rền vang, phảng phất dây đàn đang rung, tiếng nào tiếng ấy đâm thẳng nhân tâm.
Hồng Nhan chu hậu gầm gào phẫn nộ:
“Nhân loại! Ngươi gan to bằng trời!”