← Quay lại trang sách

Chương 793 Thôn phệ (1)

“Đây mới chỉ là vừa bắt đầu.”

Nương theo tiếng đáp lạnh lùng của Tô Trầm, Trảm Nhạc cự nhận lần nữa lướt ngang mà tới.

Sau lưng Hồng Nhan chu hậu đột nhiên xuất hiện hư ảnh một nữ tử áo trắng, thất khiếu nữ tử kia dường như đang chảy máu, phát ra tiếng kêu thê lệ ai oán, rồi bất chợt hất mạnh đầu tóc, mảng lớn tóc dài điên cuồng tuôn ra, bao lấy Trảm Nhạc Đao khiến nó không cách nào nhúc nhích.

“Cảm nhận sự khủng bố của Ai Oán Chi Triền đi!”

Hồng Nhan chu hậu gào nói.

“Cảm nhận tư vị của Băng Lam Chi Tinh đi.”

Tô Trầm đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng.

Một mảnh quang hoa xanh lam bùng lên, mang theo vẻ đẹp mê tận thế gian, phảng phất tình nhân ôm ấp đập mặt mà tới.

Hồng Nhan chu hậu lại như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng nhất thế gian, rít gào lui bước.

Nhưng Ai Oán Chi Triền và Trảm Nhạc Đao lại đang quấn quýt lấy nhau, khiến nàng không cách nào thuận lợi lui đi —— Ngay từ đầu Tô Trầm đã không có ý định cứng đối cứng với nàng, hắn toàn lực ứng phó chỉ là để tìm cách quấn lấy đối phương mà thôi.

Ai Oán Chi Triền của Hồng Nhan chu hậu cực kỳ khủng bố, chỉ cần đối thủ bị nàng cuốn lấy, liền có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thụ nguyên lực, đồng thời công kích tâm thần và nhục thân đối thủ.

Tinh thần lực của Tô Trầm cực kỳ cường đại, khiến hắn không sợ công kích tâm thần của chu hậu, nhưng dù là vậy, đối mặt năng lực hấp thụ khủng bố của Ai Oán Chi Triền hắn vẫn không cách nào địch lại.

Nhưng có Băng Lam Chi Tinh thì khác.

Năng lực xâm thực khủng bố của Băng Lam Chi Tinh chính là khắc tinh của Ai Oán Chi Triền, chẳng những có thể loại bỏ tất cả thủ đoạn phòng ngự, đồng thời cũng có thể loại bỏ thủ pháp công kích mạnh nhất, hấp thu của Ai Oán Chi Triền chỉ gia tốc quá trình diệt vong của chính nàng.

Mắt thấy Băng Lam Chi Tinh phụ cốt mà đến, Hồng Nhan chu hậu thét lên một tiếng, vô số sợi tóc dồn dập gãy lìa, tám chiếc chân đồng loạt vung động, bỏ chạy về nơi xa, đồng thời trên thân cũng sáng lên nguyên tráo đen thui.

Đáng tiếc ở trước mặt Băng Lam Chi Tinh, ý nghĩa duy nhất của nguyên tráo chỉ là kéo dài thêm chút thời gian.

“Lại một lần tráng sĩ đứt cổ tay? Đáng tiếc vấn đề lớn nhất của ngươi chính là tốc độ quá chậm.”

Tô Trầm không nhanh không chậm lấy ra Liệt Dương thoa.

Nhiều ngày bị truy đuổi cuối cùng cũng đến lúc trả đũa, giờ đến phiên Tô Trầm truy kích đối thủ.

Khác với Hồng Nhan chu hậu, Tô Trầm không có năng lực truy tung, nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn Hồng Nhan chu hậu quá nhiều. Một khi hắn đã bắt đầu truy đuổi, Hồng Nhan tri chu căn bản không khả năng chạy thoát.

Dù dùng Liệt Dương thoa cũng là như thế.

Xuyên Vân Thoa đỏ rực nhanh chóng đi tới đỉnh đầu chu hậu, năng lượng hỏa diễm dâng trào ngưng tụ ngoài thân thoa, hội tụ thành hỏa phượng ầm ầm xông tới, đánh lên thân Hồng Nhan chu hậu, nổ ra vô số hỏa tinh.

Dù thân thể cường hãn như Hồng Nhan Bích Huyết chu, nhưng phải gánh công kích từ Hỏa Phượng Thần Thông thì cũng khó mà chịu được. Nàng rít gào muốn phản kích, nhưng đối mặt với Liệt Dương thoa phòng ngự cường hãn, còn có Băng Lam Chi Tinh đáng sợ kia nữa, nàng chỉ còn biết phẫn nộ cuống cuồng chạy trốn.

“Trước giờ luôn muốn nếm thử mùi nhện nướng mà không được”

Tô Trầm lạnh lùng nói:

“Hôm nay rốt cục cũng được toại nguyện.”

Trong thiên không, một màn thịnh cảnh hiếm thấy chính đang trình diễn.

Hồng Nhan chu hậu xưa nay hung hãn cường hoành lại đang cuống cuồng chạy vội giữa trời, sau lưng là một chiếc Liệt Dương thoa, không nhanh không chậm truy ở đằng sau.

Từ trong thân thoa thỉnh thoảng lại ngưng tụ ra một con hỏa phượng to lớn phi tập Hồng Nhan chu hậu.

Làm yêu thú thượng phẩm đỉnh phong, thực lực Hồng Nhan chu hậu không thể nói là không mạnh, nhưng đối mặt với khắc chế từ Băng Lam Chi Tinh, Hồng Nhan chu hậu không cách nào đánh trả, chỉ còn biết cắn răng chịu đòn, kết quả là bị từng con từng con Hỏa Phượng Thần Thông của Tô Trầm đánh cho thương tích đầy mình, thiêu đến độ không ra hình người.

“Còn chưa chết à?”

Tô Trầm lầm bầm tự nhủ.

Không hổ là yêu thú thượng phẩm sáng ngang với Liên Đài tứ phẩm trở lên, thực lực cường hoành đến đáng sợ, chỉ riêng sinh mệnh lực đã cứng cỏi vô cùng. Hơn ba mươi hỏa phượng mà vẫn không giết chết được nó, sinh mệnh lực và sức phòng ngự cường hãn của gia hỏa này khiến Tô Trầm không khỏi thán phục.

Đáng tiếc, chỉ có thể bị động chịu đòn thì dù tồn tại mạnh đến đâu cũng chỉ có hạn.

Dưới sự đuổi giết không ngừng của Tô Trầm, sinh mệnh lực của Hồng Nhan chu hậu nhanh chóng biến mất, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa.

“Buông tha ta!”

Nàng hô to.

“Ta không tìm được lý do tha cho ngươi.”

Tô Trầm lạnh nhạt nói.

“Ta là nữ nhân của Hắc Phong lãnh chúa, ngươi dám giết ta, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Hắc Phong lãnh chúa?”

Tô Trầm ngẩn người:

“Yêu thú cấp Lĩnh Chủ?”

“Ngươi biết là tốt!”

Yêu thú cấp Lĩnh Chủ, đó là tồn tại ngang hàng với Nhiên Linh cảnh, lấy thực lực bây giờ của Tô Trầm thì không thể nào đối kháng được.

Nhưng khắc sau, sắc mặt Tô Trầm chợt trầm xuống:

“Yêu thú cấp Lĩnh Chủ quả thực rất đáng sợ, nhưng vậy thì đã sao? Ngươi cho rằng ta sẽ vì một tên lãnh chúa không biết ở nơi nào mà buông tha ngươi?”

Hồng Nhan chu hậu vội kêu lên:

“Hắn ở ngay trong Hắc Phong lĩnh, ngươi dám giết ta, lãnh chúa tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi!”

“Hóa ra là ở Hắc Phong lĩnh? Ta biết rồi. Cảm tạ lời nhắc nhở của ngươi, ta sẽ không đi nơi đó.”

Tô Trầm giương tay, lại một con hỏa phượng tuôn ra.

Giờ Hồng Nhan chu hậu mới biết bị lừa, hỏa phượng bao phủ, đánh lên người nàng, ngọn lửa cháy lên phừng phừng.

Nàng cuồng hô trong lửa:

“Ngươi dám giết ta, Hắc Phong lãnh chúa tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ phóng thích hết thảy linh hồn, rót ý chí lên bầu trời, tẩm nhập mặt đất, thấm vào từng cành cây ngọn cỏ nơi này, gió sẽ mang đi linh hồn ta, ý niệm ta truyền cho Hắc Phong...

Xoạt!

Đao quang xẹt qua cổ Hồng Nhan chu hậu, đầu mỹ nhân lăng không lăn lộn, mắt trợn to không thể tin tưởng.

Tô Trầm nhàn nhạt thu hồi đao:

“Thích làm liền làm, đừng nói nhảm.”

Hắn cũng không có lơ là uy hiếp của Hồng Nhan chu hậu, nhưng dám tới lãnh địa Thú tộc tìm lợi ích, có kẻ nào mà không phải hạng gác sinh tử sang một bên?

Nếu chỉ vì một câu uy hiếp nhẹ nhàng mà từ bỏ, vậy còn làm thành được gì nữa?

Hắc Phong lĩnh chủ gì đó, muốn tới thì tới đi.

Hắn nếu đến... Chẳng lẽ mình còn không biết chạy?

Có Ngân Nguyệt thoa trong tay, hắn chẳng sợ ai cả, ngược lại kích sát một con yêu thú thượng phẩm khiến chiến quả Tô Trầm trực tiếp đề thăng. Đáng tiếc đây là một hồi sát lục không có khán giả, cũng không có hoa tươi, bằng không nếu truyền tới quốc nội tất sẽ dẫn lên vô số kinh hô.

Không quản uy hiếp của Hồng Nhan chu hậu, Tô Trầm cắt thân thể nàng ra.

Một viên nguyên tinh trắng bạc xuất hiện trong tay.

“Cuối cùng cũng bù đắp được một phần tổn thất.”

Tô Trầm lẩm bẩm nói.