Chương 794 Thôn phệ (2)
Phí tổn luyện chế Băng Lam Chi Tinh thực sự quá cao, hoàn toàn không phải một viên nguyên tinh của yêu thú thượng phẩm có thể bù đắp. Chẳng qua Hồng Nhan chu hậu đào vong khiến hắn tiết kiệm không ít Băng Lam Chi Tinh, từ điểm này mà nói, hắn quả đã kiếm lời, tiền đề là trong vòng một tháng hắn phải dùng hết số Băng Lam Chi Tinh còn thừa —— thời gian bảo tồn của Băng Lam Chi Tinh chỉ có một tháng, sau đó mỗi qua một ngày, dược tính sẽ hạ thấp một phần.
Giải quyết con nhện kia xong, Tô Trầm coi như giải quyết được một đại phiền phức. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại cùng người giấy tiếp tục lên đường tìm kiếm tài nguyên mới.
Tài nguyên ở lãnh địa Thú tộc thực sự phong phú đến độ khiến người ta khó mà tưởng tượng, các loại bảo vật không tìm được ở quốc độ Nhân tộc đều xuất hiện ở đây. Tuy phần lớn đều có cao đẳng yêu thú thủ hộ, Tô Trầm không thể tự do thu gặt, nhưng chỉ bộ phận hắn có thể xử lý đã đủ khiến hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Vì vậy không lãng phí thời gian, Tô Trầm lần nữa lên đường.
Chỉ là hắn không biết một điều, không lâu sau khi hắn rời đi, bầu trời phía xa xa thổi tới một cơn gió đen.
Cơn gió đen dừng lại nơi Hồng Nhan chu hậu tử vong, không ngừng xoay chuyển, dần dần ngưng tụ thành hình người.
Chính xác mà nói thì không phải hình người, mà là một loại sinh mệnh nào đó, rất nhiều người thích nói hóa hình của một vài yêu thú là hình người, nhưng đó chỉ là cách nói nhấc cao bản thân. Thực tế là đại đa số yêu thú hóa thân chưa từng là nhân hình, chẳng qua bọn chúng chọn phương thức đứng thẳng đi đường, bởi vậy mới chia tứ chi thành tay với chân, tiến hành phân công càng tinh xảo. Ngoại trừ đặc điểm đứng thẳng đi đường kia ra, hình dạng đám yêu thú hầu như không có bất kỳ chỗ nào tương tự nhân loại nữa.
Tỷ như con yêu thú trước mắt này, nó có một đôi móng guốc như trâu, trên đầu là hai sừng uốn lượn, có bốn cánh tay, cường hoành hùng man, đạp chân lên đất liền chấn cho mặt đất ầm ầm rung động.
Đi tới bên cạnh thi thể Hồng Nhan chu hậu, con cự quái hắc phong nhìn thi thể chu hậu, sau đó hướng không trung ngửi ngửi mấy lần, nói:
“Khí tức Nhân loại... Lạ thật, sao Nhân loại lại xuất hiện ở đây?”
Ánh mắt thoáng trở nên âm trầm, cự quái Hắc Phong nhìn về phía Hồng Nhan chu hậu, đột nhiên duỗi ra một cánh tay trảo tới hư không.
Vậy là gió rít nổi lên, hình thành một lốc xoáy giữa trời, sau đó dần dần ngưng tụ ra hình ảnh Hồng Nhan Bích Huyết chu.
Nàng kêu gào thê lương, thét nói:
“Báo thù cho ta... Báo thù cho ta...”
“Giết chết ngươi, là mấy người?”
Cự quái Hắc Phong chậm rãi hỏi.
Âm thanh rít gào thoáng ngừng một chút:
“Một... Người...”
“Tu vi gì?”
“Khai... Dương... Cảnh...”
Ngoại trừ câu “báo thù cho ta”, hết thảy hồi đáp của u linh đều chậm chạp và đầy vẻ thống khổ.
“Một tên Khai Dương cảnh, không ngờ lại có thể giết chết ngươi?”
Cự quái Hắc Phong rốt cục động dung.
“Hắn... Sử... Dụng...... Băng... Lam...... Tinh... Và... Phi... Thoa...”
“Khó trách, hết thảy thủ đoạn của ngươi đều là lực lượng nguyên năng thuần túy, Băng Lam Chi Tinh là khắc tinh của ngươi, phi thoa thì có thể vượt trội ngươi về mặt tốc độ. Có điều cái chết của ngươi hình như là bị người dùng nguyên kỹ loại hỏa diễm cường hành đốt chết, trái lại thương tổn Băng Lam Chi Tinh mang đến không nhiều. Quả nhiên là đồ ngu chỉ biết ức hiếp nhỏ yếu, đến ngay cả dũng khí liều mạng một lần cũng không có, khiến đối thủ thậm chí không tốn mất bao nhiêu Băng Lam Chi Tinh.”
Thoáng chốc cự quái Hắc Phong đã suy đoán ra tình hình cụ thể.
“Báo thù cho ta...”
“Ta biết rồi, ta sẽ mang ngươi ở bên người, để ngươi tận mắt nhìn thấy ta giết chết hắn như thế nào.”
Cự quái Hắc Phong hồi đáp:
“Nhưng trước lúc đó, ta cần ngươi tiến vào Vô Gian Chi Ngục, trở thành một phần lực lượng của ta.”
“Không!!!”
Ý thức u linh của chu hậu phát ra tiếng hò hét tuyệt vọng.
“Cuối cùng rồi cũng sẽ tiêu tán giữa thiên địa, cần gì phải lãng phí. Cùng ta đời đời kiếp kiếp bên nhau, đây mới là truy cầu mà nữ nhân của ta nên có.”
Nói rồi cự quái Hắc Phong vung lên bốn cánh tay, một hắc động sinh ra từ trong lòng bốn bàn tay, hình thành hấp lực cự đại hút u linh chu hậu vào.
Vậy là sau lưng Hắc Phong quái vang lên một tràng kêu rên. Tiếng kêu rên này không có bất kỳ âm thanh thực chất nào, lại trực tiếp vang vọng trong lòng.
Cự quái Hắc Phong trả lời:
“Chớ gấp, chẳng mấy chốc ta sẽ để hắn đến bồi ngươi.”
Trên một phiến đất trống trong Lam Trạch sa sâm, có một toà tiểu thụ ốc mới dựng lên.
Giờ phút này Tô Trầm đang chế tác dược tề mới ngay trong thụ ốc—— đó là thứ chuyên chuẩn bị cho Hắc Phong lĩnh chủ.
Tuy không sợ sệt Hắc Phong lĩnh chủ, nhưng vậy không có nghĩa là hắn sẽ không chút chuẩn bị cho sự đi đến của Hắc Phong lĩnh chủ.
Về chiến lược coi thường kẻ địch, về chiến thuật coi trọng kẻ địch, đây là tâm thái mà mỗi chiến sĩ kinh nghiệm phong phú đều phải có, dù bọn họ không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả ra.
Lúc đang chế tác, nguyên cấm bàn trên người đột nhiên nóng lên.
Tô Trầm lấy ra nhìn, không ngờ là nguyên cấm bàn thông tấn mà Thạch Minh Phong đưa cho lúc trước.
Bọn họ?
Sao lại liên lạc?
Hơn nữa còn ở chỗ này? Lẽ nào bọn họ đã đến lãnh địa Thú tộc?
Tô Trầm cảm thấy kinh ngạc.
Hắn đặt nguyên cấm bàn lên bàn, mở ra nguyên cấm, một đạo quang mang liền sáng lên, hiện ra khuôn mặt kinh hỉ của Dạ Mị, ở sau lưng nàng còn đứng đám người Thạch Minh Phong.
“Cám ơn trời đất, rốt cục liên lạc được rồi.”
Dạ Mị vui mừng hoan hô.
Những ngày qua bọn họ truy tìm Tô Trầm, mệt đến đủ sặc. Tô Trầm tuy chỉ quanh quẩn ở khu vực biên cảnh, nhưng diện tích thực tế của địa khu biên cảnh lại không hề nhỏ, có thể gặp được đã là vận may.
“Dạ Mị? Thạch Minh Phong? Các ngươi sao lại tới đây?”
Tô Trầm hỏi.
“Hài, ngươi còn nói nữa, muốn liên lạc với ngươi thật không dễ dàng. Ta nói này, sao các ngươi chạy nhanh vậy! Lại còn chạy đến lãnh địa Thú tộc.”
Dạ Mị hớn hở kêu lên.
“Chúng ta?”
Tô Trầm ngẩn ra, lập tức ý thức được điều gì:
“Ngươi cho rằng ta đang ở cùng với Thiên Uy quân?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Dạ Mị ngây ngốc.
Tô Trầm cười cười không đáp.
Thạch Minh Phong lại nói:
“Quả nhiên giờ ngươi đã tách khỏi Thiên Uy quân.”
Điều này hắn không lạ, lúc trước làm sao truy cũng truy không kịp Tô Trầm, khi ấy Thạch Minh Phong đã hoài nghi là Tô Trầm đang hành động một mình.
Tô Trầm không có giải thích vấn đề này mà chỉ nói:
“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Vĩnh Sinh Điện Đường muốn làm một khoản giao dịch với ngươi.”
Thạch Minh Phong trực tiếp nói, hắn hiểu Tô Trầm, có lời gì tốt nhất cứ nói thẳng.
“Tài nguyên?”
Tô Trầm nheo mắt lại, hắn cũng hiểu rõ Vĩnh Sinh Điện Đường, biết nhóm người này muốn cái gì.
Thạch Minh Phong cười:
“Không sai.”