← Quay lại trang sách

Chương 801 Vụ Hoa Nham Chiểu

“Ngươi...”

A Tư Đình khó hiểu nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm lại nói:

“Dung nhân ngồi chờ kết quả, trí giả tìm kiếm đáp án. Nếu ta là ngươi, như vậy từ lúc hai lần thi triển Áo thuật xâm tập linh hồn không hiệu quả, ta hẳn đã ý thức được, tinh thần lực đối phương mạnh hơn xa ta. Mà thường thường người có tinh thần lực cường đại như vậy đều sẽ có một hai loại thủ đoạn tinh thần nào đó. Thủ đoạn tinh thần thì chỉ có mấy loại, hoặc là xung kích tinh thần, hoặc là mê hoặc tinh thần. Ngươi không gặp phải bất kỳ xung kích tinh thần nào, như vậy kết quả liền là...”

“Huyễn thuật! Ngươi dùng huyễn thuật với ta!”

A Tư Đình hô to, đồng thời tay nhanh chóng luồn vào trong ngực.

Sau đó hắn lấy ra một vật thể.

Hỏa tiễn thông tấn.

Thì ra lúc đó hắn căn bản chưa hề phóng ra tin tức, đạo hỏa tiễn kia chỉ là ảnh hưởng của huyễn thuật.

Hoàn toàn theo bản năng, A Tư Đình ném hỏa tiễn thông tấn trong tay lên trời. Xoạt, một đạo ánh lửa vút về phía chân trời.

Lần này tuyệt không là huyễn thuật, ta rốt cục thả ra. A Tư Đình kích động nghĩ.

Xoạt!

Đao quang xẹt qua.

Thân thể A Tư Đình run lên, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể mình đã bị cắt thành hai nửa.

Ở trạng thái hư thể không cách nào phóng ra hỏa tiễn, cho nên khi phóng thích hỏa tiễn, hắn tất phải từ trạng thái hư thể quay về trạng thái thực thể.

Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng chính nháy mắt năng lực phòng hộ biến mất này lại bị Tô Trầm tóm được.

Một đao hai nửa.

“Ngươi...”

Hắn phun ra một búng máu, không dám tin tưởng nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm mặt không cảm xúc:

“Dung giả đều là đi theo bước chân người khác, trí giả thì lại chỉ huy người khác. Vẫn là cái câu nếu như kia, nếu như ta nghe được kẻ thù của ta lảm nhảm nhiều lời như vậy, ta liền sẽ ý thức được hắn đang chờ ta làm điều gì.”

“Ba Nhan... Sẽ... Giết chết ngươi.”

“Vừa khéo ngược lại, là ta đùa chết bọn họ.”

Tô Trầm lãnh khốc đáp.

Giơ tay chém xuống.

Ba Nhân thân mặc giáp da Cương Thiết Bạo Long buồn bực dạo bước tới lui.

“Chết tiệt, bọn họ tiến vào đã lâu rồi, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức?”

“Nôn nóng là kẻ địch lớn nhất của thành công.”

Phó thủ của Ba Nhan, dũng sĩ đồ đằng cao giai Khảo Tư Khắc nói:

“Kiên trì chờ đợi chút đi, A Tư Đình sẽ truyền về tin tức sớm thôi.”

“Ta chán ghét chờ đợi!”

Ba Nhan gầm gào bất mãn.

Khảo Tư Khắc không thể không thở dài, Ba Nhan quá nóng tính. Hắn rất mạnh, nhưng tính cách này chú định khiến hắn không làm được thủ lĩnh. Lúc trước sở dĩ Đan Ba đánh bại hắn chính là lợi dụng tính cách nóng nảy dễ bị kích động này.

Hi vọng nhiệm vụ lần này không thất bại vì tính dễ kích động của hắn.

Khảo Tư Khắc rất rõ ràng trước nay Đan Ba luôn không thích Ba Nhan, sở dĩ hắn giữ Ba Nhan ở bên người chỉ là bởi hắn cần lôi kéo lực lượng của đại tù trưởng, giành lấy sự ủng hộ từ bọn họ.

Đây là thỏa hiệp chính trị.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Khảo Tư Khắc tin tưởng Đan Ba sẽ không hại chết Ba Nhan, nếu Ba Nhan chết rồi, đối với Đan Ba tuyệt đối là chỉ có hại không có lợi.

Nhưng không biết tại sao, Khảo Tư Khắc luôn có cảm giác lo lắng mơ hồ.

Sự tình thật sự sẽ đơn giản như vậy ư?

Lấy trí tuệ thiếu thủ Đan Ba, liệu mình đã nhìn rõ hắn chưa?

Nếu hắn có kế hoạch càng sâu hơn thì sao?

Ý niệm này chỉ thoáng lóe qua trong đầu Khảo Tư Khắc rồi biến mất.

Bạo tộc trời sinh không giỏi suy nghĩ nhiều, nghĩ quá nhiều khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Bỏ đi, bỏ đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, an tâm làm tốt chuyện của mình là được.

Khảo Tư Khắc tự an ủi bản thân, từ bỏ suy nghĩ vừa đột nhiên thoáng hiện trong đầu kia.

Đây chính là Bạo tộc, có lẽ bọn họ thỉnh thoảng sẽ có lúc thông minh, nhưng không cách nào kéo dài lâu.

Chờ đợi vẫn đang tiếp tục.

Không thể không nói, năng lực cảm ứng đối với nguyên năng của Bạo tộc thực sự quá tệ.

Tuy nói vì ẩn tàng nên Ba Nhan và đám thủ hạ ở cách khá xa, nhưng đổi thành một tên cường nhân Diêu Quang nào, thì ở khoảng cách như vậy cũng có thể cảm nhận được nguyên năng ba động cường liệt ở chỗ kia.

Nhưng đối với Bạo tộc mà nói, năng lực cảm ứng nguyên năng tệ hại khiến bọn họ không cách nào phát hiện, dù trong đội ngũ có tận ba tên dũng sĩ thánh điện.

Mãi đến khi một đạo quang ảnh hỏa diễm xuất hiện nơi xa.

“Đến rồi!”

Rốt cục nhìn thấy tín hiệu, Ba Nhan lập tức hớn hở lên.

“Xung!”

Hắn quay đầu hò hét.

Năm trăm thân vệ Bạo tộc dưới sự suất lĩnh của hắn cứ thế lấy khí thế cuồng dã không gì sánh nổi lao tới đầm lầy.

Bọn họ ẩn náu cách đầm lầy không gần, nhưng cũng không xa, bằng sức mạnh khủng bố của Bạo tộc, rất nhanh bọn họ đã vọt tới bên cạnh đầm lầy, nhưng lại chỉ nhìn thấy một mảnh trống không, chẳng có thứ gì ở đó cả.

“Đây là chuyện gì?”

Ba Nhan trợn tròn mắt:

“Thạch Minh Phong và đám A Tư Đình đâu rồi?”

Đám dũng sĩ Bạo tộc ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Xem bên kia!”

Một tên Bạo tộc đột nhiên cao giọng hô.

Tùy theo ngón tay hắn nhìn lại, chỉ thấy trên một cây đại thụ xa xa hiện ra thân ảnh Thạch Minh Phong.

Hắn nhìn bọn họ, trong ánh mắt lạnh lẽo thoáng chớp hiện phẫn nộ.

“A Tư Đình!”

Từ trong kẽ răng gằn lên thành tiếng. Dù cho trước đó còn ôm hi vọng, cho rằng mình và Tô Trầm sai rồi, nhưng thời khắc này nhìn thấy đám Bạo tộc ở kia, trong lòng hắn không khỏi phẫn nộ.

“Nhân tộc!”

Ba Nhan liếm đầu lưỡi, miệng nói:

“Xem ra các ngươi đã có chuẩn bị.”

“Còn chu đáo hơn tưởng tượng của ngươi.”

Thạch Minh Phong đáp.

Tay hắn khẽ nâng lên, sau đó Ba Nhan nhìn thấy, đầm lầy trước mắt chợt sôi sùng sục, nổi lên bong bóng.

Bùn đen hôi thối trong đầm lầy bắt đầu lăn lộn, như có thứ gì tuôn động bên dưới.

“Đó là cái gì?”

Ba Nhan ngạc nhiên hỏi.

Khảo Tư Khắc lùi ra sau mấy bước:

“Tốt nhất chúng ta cách chỗ này xa chút.”

Hắn không biết nơi đó có cái gì, nhưng nếu đám Nhân tộc này đã có chuẩn bị, như vậy e rằng chuyện sắp xảy ra không tốt đẹp gì, chút đạo lý này Khảo Tư Khắc vẫn có thể hiểu được.

Hắn muốn kéo Ba Nhan đi, nhưng tò mò mãnh liệt lại khiến Ba Nhan đứng nguyên nơi đó bất động.

Hắn trả lời:

“Ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức cường đại nào.”

Thân là con trai của đại tù trưởng bộ lạc Sa Tích, Ba Nhan tuy ngu xuẩn nhưng lại có trực giác chiến đấu rất cường đại, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ngu xuẩn nhưng vẫn có thể sống đến bây giờ.

“Ta cũng không cảm nhận được khí tức cường đại nào, nhưng ta thấy chúng ta vẫn nên lập tức rời đi thì hơn.”

Khảo Tư Khắc vội nói.

“Ý ngươi là chúng ta bị dọa chạy vì mấy câu nói của tên kia?”

Ba Nhan cười gằn:

“Chúng ta đến là để giết Tô Trầm, mặc kệ thế nào cũng không thể chưa thấy chính chủ đã thối lui.”

Đây chính là mấu chốt của vấn đề, dù cho Thạch Minh Phong đã lộ ra thần thái có chuẩn bị, nhưng Ba Nhan không thể cứ vậy mà thối lui. Ai biết liệu có phải đối phương đang dùng không thành kế hay không?