Chương 804 Giao đàm (Thượng) (1)
Nhưng ở trước mặt cự vật khủng bố kia, lực lượng vô song cũng như dũng khí vô song của hắn đều chẳng có chút nghĩa lý gì.
Khắc này, xúc tu thu về.
Xoạt một phát, Ba Nhan bị lôi kéo vào trong vòng xoáy hắc ám.
Không có Ba Nhan, Bạo tộc nhanh chóng tan vỡ, xúc tu bay múa, chẳng mấy chốc, hết thảy Bạo tộc đều bị lôi kéo vào vòng xoáy kia.
Vậy là chiến đấu biến mất, đầm lầy khôi phục yên tĩnh.
“Hô, cuối cùng kết thúc.”
Thạch Minh Phong thở phào một hơi.
Mẹ nó, rõ ràng là đến tìm Tô Trầm gây chuyện, sao mình lại thành phe chiến đấu chủ yếu thế này.
Còn nữa, đánh náo nhiệt như thế, sao Tô Trầm mãi vẫn chưa xuất hiện? Hắn mang Dạ Mị và Hạ Húc đi đâu rồi?
Mẹ nó, đến lúc này rồi còn lười biếng không ra, quá phận thế là cùng?
Chính lúc hắn đang phiền muộn, chợt nghe “Đùng, đùng, đùng” một tràng tiếng vỗ tay đột nhiên truyền đến.
Sắc mặt Thạch Minh Phong cứng đờ.
Tiếng vỗ tay truyền đến từ cửa động bị Ba Nhan phá mở.
Tùy theo tiếng vỗ tay bay tới là một thanh âm leng keng mạnh mẽ đầy vẻ tự tin:
“Làm tốt lắm, Tô Trầm quả nhiên là Tô Trầm, ta biết hắn không dễ bị đánh bại mà.”
“Kẻ nào?”
Sắc mặt Thạch Minh Phong trầm xuống.
“Muốn biết là kẻ nào, ngươi hạ tường thành xuống chẳng phải sẽ biết?”
Thạch Minh Phong hừ một tiếng, hắn đương nhiên không thể vì một câu nói của đối phương mà tự hủy trường thành.
Thế là người ngoài tường thở dài một tiếng:
“Nếu ngươi đã không muốn dỡ, vậy ta đành giúp ngươi hủy đi. Động thủ.”
Tùy theo tiếng động thủ, chợt nghe vô số tiếng bén nhọn vang lên đầy trời.
Thoáng chốc, không biết có bao nhiêu trọng vật nện lên vách đá kiên cố, bùng lên tiếng chấn động, tiếng nổ vang rền, nghe vào tai Thạch Minh Phong khiến tâm tạng hắn không khỏi nhảy động kịch liệt.
Tiếng va đập liên miên không dứt, vách đá do Vụ Hoa Nham Chiểu chế thành rất nhanh liền không thể chịu nổi gánh nặng, cứ vậy ầm ầm ngã xuống.
Trong bụi mù ngập tràn, Thạch Minh Phong nhìn thấy có vô số Bạo tộc xếp thành quân trận đứng thẳng ngoài tường.
Bọn họ tay cầm chiến phủ, trên mặt mang theo nụ cười gằn xấu xí.
Đi đầu quân trận là mấy tên thống lĩnh Bạo tộc, ở chính giữa là một tên Bạo tộc vóc người không lớn, nhưng thân lại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, đó là thứ chỉ Bạo độc địa vị cực cao mới được mặc.
“Đan Ba?”
Thạch Minh Phong đột nhiên hiểu ra.
Có thể xuất hiện ở đây vào lúc này thì chỉ có vị tính toán Nhân tộc, truy khiến Thiên Uy quân trốn đông trốn tây mà thôi, thiếu thủ bộ lạc Sa Tích, Đan Ba.
Đan Ba khẽ mỉm cười:
“Trả lời chính xác, ta chính là Đan Ba.”
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Thạch Minh Phong ngạc nhiên, sau đó liền lập tức tỉnh ngộ:
“Ngươi một mực đi theo sau chi quân đội này? Ngươi dùng người mình làm mồi nhử?”
Trong chiến tranh của Bạo tộc, chuyện như vậy gần như là điều không thể tưởng tượng.
Bởi vì Bạo tộc thượng võ, hành vi như thế không đồng nghĩa với trí tuệ, trái lại đồng nghĩa với âm mưu và đê tiện. Nếu ai dám làm thế, tuyệt đối sẽ rước lấy bất mãn và căm thù từ thuộc hạ.
Nhưng Đan Ba vẫn làm như vậy, hơn nữa xem ra thủ hạ hắn hoàn toàn không có bất kỳ tâm tình bất mãn nào.
Điều này thường thường ý vị cho hai chuyện, hoặc là uy vọng Đan Ba ở trong quân cực cao, cao đến mức loại chuyện vi phạm tín ngưỡng và lý niệm này đều có thể khiến bộ hạ chấp nhận, hoặc là tên Bạo tộc vừa chết đi kia quá không được lòng người.
Thạch Minh Phong cho rằng, rất khả năng cả hai loại kể trên đều có.
Hắn không biết thân phận Ba Nhan, nếu biết thì đã không nảy sinh nhiều nghi hoặc như vậy.
Đan Ba nhàn nhạt nói:
“Ta không lấy người mình làm mồi, chỉ là Ba Nhan cố chấp, không nghe quân lệnh, tự ý xuất binh, dẫn đến trúng mai phục. Ta vì cứu hắn dẫn theo đại bộ đội chạy tới, chẳng qua đáng tiếc vẫn muộn mất một bước. Ba Nhan thiếu tù trưởng đã bị ngươi và Tô Trầm kích sát, ta không kịp cứu người. Đây là sai lầm của ta, ta chỉ có thể giết chết các ngươi, sau đó cầm đầu các ngươi về hướng đại tù trưởng thỉnh tội.”
“Thiếu tù trưởng?”
Nghe được lời này, rốt cục Thạch Minh Phong đã hiểu ra phần nào.
Đan Ba cũng lười nói gì thêm với Thạch Minh Phong, thản nhiên kêu:
“Nên nói cũng đã nói rồi, Tô Trầm, ngươi còn không đi ra?”
“Ta vẫn luôn ở đây.”
Thanh âm Tô Trầm nhẹ nhàng truyền tới.
Theo tiếng nhìn lại, Đan Ba nhìn thấy Tô Trầm đứng thẳng trên một gốc cây cách đó không xa, bên cạnh hắn còn có Hạ Húc và Dạ Mị.
Khắc này hai đối thủ rốt cục chạm mặt, trong mắt đồng loạt lóng lánh hỏa mang kịch liệt.
Đối thị giây phút, Đan Ba đột nhiên cười:
“Đã lâu không gặp, Tô Trầm. Sau lần ở di tích Kim Thủy, ta vẫn luôn nhớ ngươi. Ngươi càng cường đại hơn trước, cũng càng khó đối phó.”
Tô Trầm mỉm cười:
“Như nhau thôi, ta cũng thường xuyên nhớ tới ngươi. Tên Bạo tộc thông minh nhất mà ta từng gặp, Bạo tộc có ngươi, là may mắn của Bạo tộc.”
Hai người vừa thấy mặt, không lập tức giương cung bạt kiếm, ngược lại còn khen tặng lẫn nhau.
Anh hùng tương kính nhau có lẽ là mô thức trang bức tốt nhất, nó đê điều trong huênh hoang, là kiêu ngạo trong khiêm tốn, càng là biến tướng tự khoe.
Chẳng qua sau phút khách sáo liền quay về giao phong chính thức, có thả có thu, đó mới là bản sắc kiêu hùng.
Thường thường bên chủ động tiến công là bên cường đại, chí ít là bên tự nhận cường đại.
Vì vậy Đan Ba nói:
“Đan Ba chỉ là Đan Ba của bộ lạc Sa Tích, đến cả vận mệnh của bộ lạc cũng chưa chắc đã thay đổi được, sao dám nói tới Bạo tộc. Nhưng Tô Trầm lại là Tô Trầm của Nhân tộc, sự tồn tại của ngươi quả thực có thể thay đổi vận mệnh Nhân tộc. Hơn nữa ngươi đã đang thực hiện rồi, vô huyết trùng kích Phí Huyết, vô huyết trùng kích Khai Dương, Dung Huyết đồ đằng... Chỉ riêng mấy thứ này đã đủ khiến thực lực Nhân tộc đề thăng mấy bậc thềm.”
Tô Trầm hồi đáp:
“Đan Ba huynh lầm rồi, vô huyết trùng kích Phí Huyết và Khai Dương đều do đạo sư ta khai sáng, ta chỉ là người được lợi từ cống hiến vĩ đại của hắn. Chỉ mỗi Dung Huyết đồ đằng có thể tính là tác phẩm của ta.”
“Nhưng ngươi chính đang kế thừa hắn, đúng chứ? Đạo sư ngươi có thể làm được, ta tin tưởng ngươi còn làm tốt hơn. Diêu Quang là lực lượng trụ cột của Nhân tộc, một khi vô huyết cũng có thể đạt tới cảnh giới này, ý nghĩa lớn lắm, hoàn toàn là cống hiến mang tính đột phá. Có lẽ ngươi có thể làm được, cũng có lẽ là không, nhưng chỉ cần là có thể là đủ rồi. Thân làm con dân Bạo tộc, ta có nghĩa vụ bóp chết khả năng này từ trong trứng nước.”
“Thế nên đây là nguyên nhân ngươi lao sư động chúng tới bắt ta?”
“Đúng!”
Đan Ba nghiêm túc đáp:
“Vì Bạo tộc, ngươi nhất định phải chết!”
“Vậy e rằng ta phải khiến ngươi thất vọng rồi, ta bảo đảm ngày hôm nay ngươi tuyệt đối không bắt được ta.”
Tô Trầm híp mắt cười đáp.
“Ta biết ngươi còn có bố trí khác, nhưng bất luận thế nào, ta đều phải thử xem.”
Nói rồi Đan Ba giơ tay phải lên, vô số binh sĩ Bạo tộc giơ lên chiến phủ hướng tới Tô Trầm, làm bộ muốn quăng.