Chương 814 Không gian liệt sát (2)
Nhưng Thạch Minh Phong lại không có nửa điểm kinh ngạc, bởi vì một đao kia đã không phải một tên Khai Dương cảnh có thể chém ra, mà là đao thế cấp bậc Diêu Quang mới có thể chém ra.
Đối mặt một đòn toàn lực của cường giả Diêu Quang, Hạ Húc ngăn không được là điều quá đỗi bình thường.
Nếu nói nhất định phải có điều gì kỳ quái, thì đó chính là vì sao Tô Trầm có thể chém ra một đao như vậy.
Mà khi kẻ chém ra một đao này là Tô Trầm, ngay cả điểm ấy Thạch Minh Phong cũng lười kinh ngạc —— Đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, lại sáng tạo thêm một kỳ tích nữa cũng đâu có gì là lạ?
Sau đó hắn liền nhìn thấy thi thể Hạ Húc ngã xuống.
Trước khi thi thể triệt để ngã xuống, Tô Trầm đã đoạt lấy giới chỉ trên tay Hạ Húc.
“Hống!”
Tiếng gầm cự đại đột nhiên vang lên.
Đó là tiếng kêu của tê yêu thủ hộ ngoài bí khố.
Dù Hạ Húc chưa kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng một đao kia của Tô Trầm kích đãng phong vân, chấn động nguyên lực, khiến yêu thú thủ hộ phát hiện.
Tiếng gầm như cảnh báo, tấn tốc truyền khắp toàn cung.
Tô Trầm như thể không nhận ra, đi tới trước mặt Thạch Minh Phong, đưa tay ra nói:
“Của ngươi.”
Thạch Minh Phong nuốt ngụm nước bọt, giao nguyên giới trong tay cho Tô Trầm:
“Ta chỉ muốn xem xem ngươi sẽ xử lý thế nào, chứ không muốn trở mặt cùng ngươi.”
Hắn giải thích.
Từ khía cạnh nào đó mà nói, thì giải thích cũng là cúi đầu, là xin tha.
Thời khắc này, Thạch Minh Phong thân làm Diêu Quang cảnh lại hướng Tô Trầm cúi đầu.
“Ta biết.”
Tô Trầm nhàn nhạt đáp.
Bên này Dạ Mị và người giấy cũng giao nguyên giới của mình cho Tô Trầm.
Ngoài bí khố vang lên tiếng bước chân cự thú chạy chồm tới.
Là tê yêu kia.
Tô Trầm không dây dưa nữa, trực tiếp tiến vào nội khố.
Lúc này Liệt Khung Chi Vũ đã hao gần hết năng lượng, không gian lốc xoáy xuất hiện trạng thái không ổn định.
Tô Trầm đạp chân xuống, suất tiên đi ra từ trong vòng xoáy không gian.
Tiếp đó là người giấy, Dạ Mị.
Khi Thạch Minh Phong muốn đi ra từ không gian lốc xoáy, hắn nhìn thấy Tô Trầm đứng ở đối diện, đao chênh chếch chỉ xuống dưới.
Nhắm tới khối nguyên cấm bàn
Động tác Thạch Minh Phong bỗng nhiên khựng lại.
Hắn nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm nói:
“Ngươi biết nếu trong lúc truyền tống không gian, thứ chống đỡ truyền tống đột nhiên đổ nát thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Thạch Minh Phong sợ hãi mở to hai mắt.
Tô Trầm nói:
“Ta không biết, ta muốn xem xem. Không chỉ muốn nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì, còn muốn xem xem nếu có sinh mệnh vừa khéo ở trong đó thì điều gì sẽ diễn ra.”
Mồ hôi hiện lên lấm tấm trên trán Thạch Minh Phong.
Hắn bắt đầu hối hận, tự dưng đi cướp Dạ Mị làm gì, trước cướp về thông đạo mới là hợp lý nhất!
Sao lại quên điều này.
Chung quy là tham lợi huân tâm, hoa mắt.
Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn trừng trừng Tô Trầm.
Tiếng bước chân ầm ầm sau lưng càng lúc càng bức sát, nương theo đó là tiếng phát động các loại cơ quan nguyên cấm. Cấm chế trong hành lang đang được phát động, tê yêu chính đang vượt qua cấm chế xông vào.
Khắc sau chợt nghe ầm vang một tiếng, cự tê đâm đầu vào cửa bí khố.
May mà cửa này không như bình thường, không những do kim loại hiếm chế thành, mà còn được gia cố thêm bằng các loại nguyên cấm.
Nhưng dù cánh cửa này rất kiên cố, song dưới xung kích của tê yêu vẫn khó mà gánh chịu được lâu, trên cửa đã xuất hiện dấu hiệu biến hình kịch liệt.
Nhìn có vẻ chẳng mấy chốc cửa sẽ bị phá.
Thạch Minh Phong nhìn mà kinh hãi không thôi, lực lượng như vậy tuyệt đối không phải hắn có khả năng kháng cự.
Hắn nhìn về phía Tô Trầm:
“Tô Trầm... Ta...”
“Cảm nhận được tư vị bị phản bội rồi chứ?”
Tô Trầm hỏi.
Thạch Minh Phong ngơ ngác gật đầu.
“Vậy thì nhớ kỹ thời khắc này, giây phút này, mang theo cảm giác của ngươi, vĩnh viễn đừng tiếp tục phạm sai lầm tương tự.”
Tô Trầm thản nhiên nói.
Ngữ tốc hắn không nhanh, khi vừa nói xong thì cửa cũng ầm ầm vỡ vụn, tê yêu khổng lồ gầm thét tiến vào khố phòng, lực lượng nguyên năng cuồng dã tuôn trào cuồn cuộn như thủy triều.
Ngay thời khắc lực lượng thủy triều đó sắp nhấn chìm Thạch Minh Phong, Tô Trầm thu đao nghiêng người:
“Ra đi.”
Thạch Minh Phong dốc toàn lực nhảy vào truyền tống không gian, nháy mắt đã trở lại rừng cây nhỏ lúc trước.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Trầm còn đang đứng ngoài không gian lốc xoáy, mỉm cười nhìn cảnh tượng trong khố phòng.
“Mau đóng không gian truyền tống!”
Thạch Minh Phong kêu to.
Nếu để tê yêu kia mượn cơ hội truyền tống qua, mọi người khả năng đều xong đời.
Tô Trầm lại không gấp không chậm nhìn vào trong không gian.
Tê yêu kia gầm thét lao tới không gian lốc xoáy, ngay sát na nó vừa vọt vào, Tô Trầm đã đâm xuống một đao, cắm vào nguyên cấm bàn.
Ầm!
Nguyên cấm bàn phá nát, nương theo đó lốc xoáy không gian cấp tốc tan biến.
Vừa khéo cũng là lúc tê yêu kia thò đầu vào vòng xoáy không gian.
Thế là bọn họ tận mắt chứng kiến kỳ cảnh, năng lượng không gian cuồng bạo như lưỡi đao sắc bén tứ ngược tung hoành trong mảnh khu vực nhỏ kia, tê yêu khủng bố mà vô số nguyên cấm trong hàng lang đều không làm được gì, lúc này đối diện vết nứt không gian lại chỉ biết bó tay chịu chết, nháy mắt đã bị cắt thành vạn ngàn mảnh vụn, chỉ còn chiếc đầu tê giác to lớn kịp bay ra từ trong vòng xoáy không gian, rơi xuống ngay trước mặt Tô Trầm.
“Hống!”
Tê yêu chỉ còn lại mỗi chiếc đầu vẫn đang gầm thét, một hình ảnh tê giác hư hóa đột nhiên xuất hiện, dưới sự điều khiển của hư ảnh tê ngưu, huyết thủy tung tóe chợt như thiết sa đánh về phía Tô Trầm.
Tu vi đến cấp bậc Lĩnh Chủ thì không dễ để giết được, dù chỉ còn một cái đầu cũng vẫn có thể hóa hình tái sinh, bởi vì linh hồn bọn chúng đã cực kỳ mạnh mẽ, có thể dùng tinh thần thao túng vật chất. Linh hồn bất diệt, vạn kiếp trùng sinh.
Đương nhiên, cách nói này thật ra có hơi khuếch đại, bất luận là nguyên sĩ Nhiên Linh hay là yêu thú Lĩnh Chủ đều có tinh thần lực hạn chế, dù có thể niết bàn trọng sinh thì cũng sẽ tiêu hao lượng lớn lực lượng linh hồn.
Con tê yêu này nếu dùng hết thảy lực lượng linh hồn để tái tạo thân thể thì quả thực có thể sống lại, nhưng chỉ giới hạn một lần. Song nó lại không làm vậy, mà dồn hết thảy lực lượng còn sót lại công kích Tô Trầm.
Bất luận thế nào cũng phải giết chết tên khốn khiếp trộm lấy bảo vật của chúa công.
Có thể được chọn làm yêu thú canh giữ bảo tàng, sự trung thành của tê yêu là điều không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc, uy năng như thế đối với Tô Trầm chẳng có chút nghĩa lý nào cả.
“Dựa vào tinh thần lực kích phát lực lượng? Về phương diện này, ta mới là cường giả.”
Tô Trầm chầm chậm nói.
Một luồng lực lượng tinh thần khổng lồ ầm ầm bạo phát, tê yêu cảm thấy mình phảng phất như đang đối mặt với địch thủ cấp Vương.
“Không!”
Nó hò hét cuồng bạo, gồng tận toàn lực chống lại.
Nhưng dù chỉ đọ riêng tinh thần lực tê yêu đã không bằng được Tô Trầm, càng đừng nói liền giờ nó đến thân thể cũng không còn, mỗi một phần tiêu hao đều không cách nào khôi phục lại được.
Đối mặt với một kích toàn lực của Tô Trầm, tê yêu ai thương gào lên một tiếng, lực lượng tinh thần nháy mắt bị tiêu hao sạch sẽ, linh hồn hôi phi yên diệt.