← Quay lại trang sách

Chương 815 Rượt đuổi

Một con đại yêu cấp Lĩnh Chủ, lại cứ thế chết đi, chỉ còn một viên nguyên tinh cấp Lĩnh Chủ rơi vào tay Tô Trầm.

Vật này không dễ có được, chẳng qua so với bảo khố Yêu Hoàng thì có vẻ quá mức bình thường.

Quả nhiên cướp đoạt vĩnh viễn kiếm tiền hơn xa làm công.

Một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ cứ thế chết rồi, mọi người nhìn mà đều không khỏi trợn mắt há mồm.

“Ngươi... Giết nó rồi?”

Dạ Mị dù có ngốc đến mấy cũng biết kích sát một con yêu thú Lĩnh chủ ý vị như thế nào.

“Là nó tự tìm đường chết.”

Tô Trầm không có ý định thu lấy phần công lao này, từ tốn nói.

“Hống!”

Lại một tiếng nộ hống kinh thiên vang lên.

Là con xuyên sơn giáp kia.

Ở vị trí này có thể nhìn thấy, trong Yêu Hoàng cung có một đạo ánh vàng lao ra như điện, tốc độ cực cao, lao thẳng về phía đám người Tô Trầm.

“Hắn phát hiện chúng ta!”

Thạch Minh Phong kinh hãi.

Chết tiệt, địa điểm truyền tống cách Yêu Hoàng cung quá gần.

Đương nhiên, hắn có thể hiểu được lý do vì sao lại như thế, khoảng cách càng gần, đột phá bình phong không gian của Yêu Hoàng cung càng dễ dàng.

Nhưng giờ khi một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ đuổi tới, chút khoảng cách ấy xem ra không đủ bọn họ trốn.

Tô Trầm lại không nhanh không chậm lấy ra một vật.

Ngân Nguyệt thoa.

“Là Xuyên Vân Thoa!”

Ánh mắt Thạch Minh Phong sáng lên, cuối cùng hắn đã hiểu tự tin của Tô Trầm từ đâu ra, đồng thời cũng biết lúc trước tại sao mình mãi mà không đuổi kịp.

Lần này hắn hấp thụ giáo huấn, giành trước lên thoa.

Nhưng Tô Trầm ngăn hắn lại:

“Phí chuyên chở sáu ngàn vạn nguyên thạch.”

“Ngươi đùa gì thế?”

Thạch Minh Phong vừa kinh vừa nộ.

“Ta không nói đùa.”

Tô Trầm lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn ánh mắt của hắn, Thạch Minh Phong đột nhiên hiểu ra.

Không ai có thể không phải trả đại giá vì đã phản bội, Hạ Húc trả giá bằng cả mạng sống cho hành vi của mình, mà đứa a dua như hắn cũng tất phải trả giá. Ở không gian lốc xoáy là cảnh cáo, giờ là đòi nợ.

“Ta có thể vứt bỏ những thứ ngươi đồng ý cho ta.”

Thạch Minh Phong nói.

Tô Trầm nhẹ buông tay, để Thạch Minh Phong tiến vào thoa.

Mấy món bảo vật mà thôi, hắn không để ý.

Nhưng làm hỏng chuyện, đáng nên phải chịu trừng phạt.

Trừng phạt mà Thạch Minh Phong phải chịu đã là tương đối nhỏ, bằng không dù hắn là Diêu Quang, Tô Trầm cũng tất giết chết hắn.

Xa xa thân ảnh màu vàng thét gào vọt tới, hiện ra hư ảnh xuyên sơn giáp cự đại, như một con giáp xác cự thú, cày ra một đạo khe rãnh thật dài trên mặt đất. Lúc xông tới gần đám người Tô Trầm, nó há miệng ra, một luồng khí lưu cuồng bạo phóng thẳng lên trời.

Ngân Nguyệt thoa linh mẫn vẽ ra một đạo vòng cung giữa không trung, tránh thoát một kích này, sau đó liền độn về phương xa.

“Ngươi chạy không thoát!”

Tiếng gầm gừ tức giận của lão xuyên sơn giáp chấn động sơn dã.

Nương theo tiếng gầm rống đó, mặt đất ầm ầm run rẩy, từng khối từng khối lớn đá tảng đằng không bay lên, ngay cả sơn phong cách đó không xa cũng đột nhiên giải thể, hóa thành vô số núi đá đồng loạt oanh kích thiên không. Thực lực của nó rốt cuộc vẫn còn kém một chút, không cách nào hất tung cả ngọn núi lên trời, nhưng chỉ riêng những khối đá tảng lớn như phòng ốc, cộng với phạm vi bao phủ rộng tới hơn mười dặm đã khiến người nhìn mà run mật tâm kinh.

Mưa đá như hải triều điên cuồng thăng lên, như là vẫn thạch rơi rụng, không, là vẫn thạch bay lên, ầm ầm nện ra một mảnh lưu tinh hỏa vũ.

Tô Trầm giá sử Ngân Nguyệt thoa điên cuồng xuyên thoa trong “đám vẫn thạch” ấy.

“Phía dưới, phía dưới! Cẩn thận!”

Dạ Mị và Thạch Minh Phong đồng thời hô to.

“Đừng có gấp!”

Tô Trầm cười cười, thân Ngân Nguyệt thoa chợt nghiêng, lệch chín mươi độ xuyên giữa hai khối vẫn thạch. Ầm một tiếng, phía sau là hai khối đá va vào nhau hóa thành vụn phấn.

Khắc sau, lại một quần đá tảng xuất hiện, lần này là từ phía trước đập mắt mà tới.

Tô Trầm điều khiển Ngân Nguyệt thoa bay vọt lên, hiểm hiểm né qua.

Đùng!

Một tảng đá từ bên cạnh xẹt qua quẹt vào Ngân Nguyệt thoa, Ngân Nguyệt thoa xoay tít bắn đi.

“Bị đụng rồi!”

Hai người đồng thời kêu to.

“Đừng căng thẳng, nó không dễ vỡ vậy đâu.”

Ầm!

Trong hoa quang va chạm kịch liệt, Ngân Nguyệt thoa xuyên thủng cự thạch bay ra, chỉ là quang tráo trên thân toa thoáng ảm đạm mấy phần. Tô Trầm cấp tốc ném vào một nắm nguyên thạch.

Càng nhiều tảng đá điên cuồng trút tới, Tô Trầm như một con hải yến trong bão táp, bay tới bay lui giữa cuồng triều cự thạch. Có thể tránh liền tận lực né tránh, không thể tránh thì trực tiếp va vào.

Sức phòng ngự của Ngân Nguyệt thoa xa không xuất sắc được như tốc độ, dù cho có quang tráo phòng ngự, nhưng nhiều lần bị đánh trúng, thân thoa đã dần dần xuất hiện vết rạn.

Ở phía dưới, xuyên sơn giáp liều mạng đuổi theo, nó không phải không biết bay, nhưng tốc độ phi hành quá chậm, không nhanh bằng chạy dưới đất, đồng thời còn có thể vận dụng lực lượng hệ thổ dễ dàng hơn.

Vừa lao đi, nó vừa điên cuồng hất đá tảng kích hướng thiên không, không chút bảo lưu dốc ra hết lực lượng của mình.

Khắc này bầu trời và mặt đất triệt để điên đảo, thạch triều như sóng biển dâng tới không trung, rồi dồn dập rớt xuống, Ngân Nguyệt thoa tựa như con thuyền nhỏ giữa đại dương, theo sóng mà trôi, lại vẫn kiên cường không ngã.

“Nó đuổi tới rồi!”

Dạ Mị hô to.

Tô Trầm quay đầu liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên, một đường cuồng chạy, gia hỏa này đã đuổi tới rất gần.

“Đuổi nhanh đấy.”

Tô Trầm nhè nhẹ nói một tiếng.

Ngân Nguyệt thoa thoáng thay đổi phương hướng, đột nhiên lách sang bên.

Phía trước là một phiến núi cao vút, như bức tường chắn ngang con đường trước mặt.

Lão xuyên sơn giáp ngửa đầu phát ra tiếng thét gào phẫn nộ, dù là sơn mạch, lão tử cũng tất tung được lên trời.

Nhưng phiến núi non kia sau khi tróc đi tầng nham thạch bên ngoài, lại lộ ra mảng lớn quáng mạch kim loại. Kim loại này không phải chất dẫn nguyên năng tốt, vì vậy giá trị không cao, nhưng chính nhờ vậy mà quáng mạch này hoàn hảo không sứt mẻ gì, toàn bộ khoáng mạch vắt ngang trước mặt, lão xuyên sơn giáp không cách nào khống chế được. Nó thét gào một tiếng, cúi đầu, khoan vào trong nền đất.

Đối với xuyên sơn giáp mà nói, đi dưới nền đất so với cường hành xuyên qua quáng mạch thì nhanh hơn nhiều.

Nhìn thấy xuyên sơn giáp chui xuống đất, Tô Trầm hét lên một tiếng trầm thấp:

“Ngu xuẩn!”

Thoa xoay đầu lại, lần nữa thay đổi phương hướng, tiến về một bên khác.

Xuyên sơn giáp “Oanh” một tiếng xông ra mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại, không thấy được Ngân Nguyệt thoa, trong lòng cả kinh, phun ra một búng máu.

Huyết thủy vẫy trên mặt, ngưng tụ ra một con mắt.

“Cực Đạo Thiên Mục!”

Lão xuyên sơn giáp không tiếc hao tổn nhìn tới, rốt cục nhìn thấy thân ảnh hoa lệ của Ngân Nguyệt thoa ở hướng bên kia.

“Khốn nạn, ngươi tưởng thế là chạy thoát?”

Lão xuyên sơn giáp cắn răng gầm rống.

Nó điên cuồng gào thét vọt lên trên đỉnh núi, hướng bầu trời hô to:

“Kim Vũ nhất tộc, ta, bộc nhân trung thành của Phi Sắc bệ hạ, ở đây hô hoán các ngươi!”

“Hí!”

Trên trời cao truyền đến một tràng tiếng rít chói tai, từng đạo từng đạo kim quang từ vòm trời ập xuống, hách nhiên là một ít kim sí cự ưng.