← Quay lại trang sách

Chương 816 Tái đàm

“Có gian đồ ăn cắp bảo vật của Phi Sắc bệ hạ vĩ đại, ta lấy thệ ước ngàn năm trước các ngươi ký kết cùng bệ hạ yêu cầu các ngươi, đi bắt lấy gian đồ kia, đoạt về tất cả những thứ hắn đã cướp. Làm xong, ta cho các ngươi tự do!”

Một con kim sí cự ưng to lớn vỗ đập sải cánh nói:

“Ngươi không phải Phi Sắc Chi Tâm, không có quyền ra lệnh chúng ta, càng không có quyền thực hiện thệ ước.”

“Ta có thể dùng tính mạng của ta lập thệ...”

“Không, ngươi không phải dùng tính mạng của ngươi lập thệ, ngươi đang dùng cái chết của ngươi lập thệ. Ngươi tưởng ta không biết đã xảy ra chuyện gì ư? Ngươi đánh mất tài bảo của Phi Sắc, đối với ngươi mà nói, tử vong chính là hành vi nhận lỗi thích hợp nhất đối với bệ hạ. Tính mạng của ngươi đã không thuộc về chính ngươi, ngươi có quyền gì mà cho chúng ta tự do? Sau lần bị Phi Sắc lừa gạt kia, chúng ta không vào tròng nữa đâu.”

Kim Sí Ưng Vương nói rồi vỗ vỗ sải cánh, dẫn theo bộ hạ về lại vòm trời.

“Không!”

Xuyên sơn giáp gầm rống tuyệt vọng.

Lão xuyên sơn giáp tuyệt vọng nhìn về hướng đông, chậm rãi quỳ xuống:

“Bệ hạ vĩ đại, lão nô phạm phải sai lầm, làm mất bảo tàng trong cung, chỉ có lấy chết tạ tội.”

Hắn lẩm bẩm nói, thời khắc này hết thảy tinh khí thần hóa thành một cỗ tin tức, bay qua thiên sơn vạn thủy, bay về phía vị Phi Sắc Chi Tâm Yêu Hoàng còn đang tung hoành ngang dọc trong cảnh nội Bạo tộc. Sau đó lão xuyên sơn giáp ầm ầm ngã xuống, không còn sinh cơ.

Ngân Nguyệt thoa như chim sổ lồng tự do bay lượn trong thiên không, bay thẳng đến biên cảnh Bạo tộc.

Sau khi đánh cắp bảo tàng Yêu Hoàng cung, Tô Trầm đã hoàn thành sứ mệnh chuyến đi tới Thú tộc lần này, tự nhiên liền trực tiếp trở về.

Ngân Nguyệt thoa xuyên hành với tốc độ cực nhanh, không kinh không hiểm.

Yêu thú tốc độ nhanh hơn Ngân Nguyệt thoa không phải không có, nhưng yêu thú ở lại lưu thủ có thể nhanh hơn Ngân Nguyệt thoa thì không nhiều.

Thiên không sáng sủa, vạn dặm không mây.

Ngân Nguyệt thoa lao đi vun vút, phía dưới là nguyên dã mênh mông. Từ trên nhìn xuống, phong cảnh đẹp tuyệt trần.

Bởi vì không có truy binh duyên, Tô Trầm bay không nhanh không chậm, vừa đi vừa nhàn nhã ngắm phong cảnh.

Khắc này chính đang bay thì đột nhiên nhìn thấy phía dưới có một nhóm người đang từ từ đi đến, nhìn kỹ, hách nhiên là Bạo tộc.

Nhìn bộ dạng nhóm Bạo tộc kia, hiển nhiên là mới vừa đánh qua một trận, thương vong không nhẹ, đến độ trong đội ngũ còn không ít thương binh.

Tô Trầm lập tức ý thức được, đây hẳn là kết quả chiến đấu của nhóm Bạo tộc với Hắc Phong lĩnh chủ.

Lĩnh chủ tuy cường đại, nhưng rốt cuộc không cách nào giải quyết mấy vạn Bạo tộc, vì vậy Tô Trầm đã sớm biết kết quả.

Nhưng Tô Trầm càng muốn biết vị Hắc Phong lĩnh chủ kia còn sống hay không.

Nếu Hắc Phong lĩnh chủ không chết, như vậy nó sớm muộn sẽ quay trở lại, vài lần như vậy, dù là Bạo tộc chắc cũng không chịu nổi.

Đây là ưu thế lớn nhất của cường giả với nhược giả.

Khắc này từ ở trên cao nhìn xuống, toàn quân Bạo tộc hiện hết trong tầm mắt.

Tô Trầm không thấy có thi thể yêu thú khí tức cường đại nào, trong lòng biết Bạo tộc quá nửa là vô công mà phản. Trong lòng đại định, đột nhiên toát lên một ý niệm, cười hắc hắc, giá ngự Ngân Nguyệt thoa bay xuống.

Thạch Minh Phong bị hắn dọa cho nhảy dựng:

“Ngươi làm gì đấy?”

Tô Trầm trả lời:

“Đi chào hỏi với bạn cũ.”

Thạch Minh Phong kêu lên:

“Ngươi điên rồi? Đó là Bạo tộc!”

Tô Trầm liếc mắt nhìn hắn:

“Ngươi đang giáo huấn ta đấy ư?”

Thạch Minh Phong lập tức ngưng trệ.

Ấp úng nói:

“Không... Ta chỉ nhắc nhở ngươi, Bạo tộc tính tình tàn bạo, không thích hợp giao thiệp với chúng.”

“Ta không cảm thấy khó đối phó hơn nhân loại bao nhiêu.”

Thạch Minh Phong thở dài không nói, ai bảo mình nhất thời nổi lòng tham làm ra lựa chọn sai lầm.

Bây giờ đành phải mặc cho Tô Trầm làm chủ.

Tuy hắn là Diêu Quang cảnh, nhưng ở trước mặt Tô Trầm, hắn không có chút kiêu ngạo mà thân làm cường giả nên có nào. Trực giác nói cho hắn, dù là một chọi một, giờ hắn cũng không có lòng tin đánh thắng được Tô Trầm.

Ngân Nguyệt thoa lượn một vòng giữa trời rồi hạ xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu nhóm người Bạo tộc, không tiếp tục hạ thấp xuống nữa.

Dù thế Bạo tộc vẫn nhìn thấy mục tiêu, dồn dập kêu gào huyên náo, một nhóm độc dịch phi long đập cánh bay tới.

Ngân Nguyệt thoa khoái tốc lách một vòng trong không trung, bảo trì khoảng cách với Phi Long, đồng thời Tô Trầm lấy ra một khối Vân Mẫu Thủy Tinh, chiếu lên mình một cái rồi ném xuống dưới.

Vân Mẫu Thủy Tinh là một loại kỳ vật hiếm thấy, có thể phục chế hoàn chỉnh hình ảnh của một người, đồng thời ở khoảng cách nhất định có thể thuật lại lời người đó, lần trước trong trận chiến ở đầm lầy, Tô Trầm chính đã dùng thứ này để lừa gạt Đan Ba.

Vậy là đám Bạo tộc liền chứng kiến một tên “Tô Trầm” từ trên bay xuống, đặt chân lên mặt đất, cười nói:

“Đạo đãi khách của Bạo tộc đúng thật là nhiệt tình.”

“Nhân tộc!”

Đám chiến sĩ Bạo tộc gào rú muốn xông lên.

“Dừng lại!”

Thanh âm Đan Ba đột nhiên truyền tới.

Đoàn người tách ra, Đan Ba bước ra từ trong quân.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhìn nhìn Tô Trầm giả bên dưới:

“Ngươi lớn gan đến độ khiến ta giật mình, trong tình cảnh này mà còn dám xuất hiện.”

“Tại sao không dám? Chỉ bằng đám Phi Long phế vật kia của ngươi ư?”

Tô Trầm hừ lạnh:

“Tương tự như ngươi không làm gì được Hắc Phong, ngươi cũng không làm gì được ta.”

“Thế nên giờ ngươi mới nhảy ra khiêu khích?”

“Ngươi tưởng ta hao phí một khối Vân Mẫu Thủy Tinh quý giá để nhằm khiêu khích ngươi?”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Còn nhớ đề nghị lần trước của ta không?”

Đan Ba híp mắt lại.

Hắn đương nhiên còn nhớ.

Sao hắn có thể không nhớ được?

Đề nghị của Tô Trầm như độc bám vào xương, văng vẳng bên hắn, chui vào trong lòng, khiến hắn không cách nào quên.

Đề thăng năng lực cảm ứng nguyên năng cho Bạo tộc!

Điều mà bao nhiêu Bạo tộc thiết tha ước mơ.

Nhưng điều đó được nói ra từ trong miệng Tô Trầm lại mang theo lạnh lẽo và hàn ý thấu xương.

Ngươi biết hắn không mang ý tốt, nhưng mồi nhử thơm ngọt như vậy, thực sự không cách nào từ chối.

Trầm ngâm một lúc lâu hắn mới nói:

“Ngươi muốn cái gì?”

Ngoài dự liệu, Tô Trầm lại lắc đầu:

“Ta muốn cái gì không quan trọng, quan trọng là thứ ta muốn, không phải bây giờ ngươi có thể lấy ra được.”

“Vậy ngươi còn tìm ta phí lời làm gì?”

“Giờ ngươi chưa lấy ra được, không có nghĩa sau này không lấy ra được.”

Tô Trầm híp mắt cười đáp:

“Ta tìm ngươi bàn chuyện cũng là cho ngươi thêm một lần cơ hội. Không bằng ngươi cứ nghe điều kiện của ta trước, chờ ngày nào đó, ngươi có thể thỏa mãn điều kiện lại tới tìm ta.”

“Điều kiện gì?”

Đan Ba hỏi.

Tô Trầm thong thả nói:

“Ta muốn cây nguyên cốt trong tế điện Liệt Diễm thần miếu.”

“Ngươi nói cái gì?”

Con ngươi Đan Ba đều lồi ra.

Nếu nói Bạo tộc có trọng bảo gì, như vậy vị trí đệ nhất tự nhiên là Nguyên Năng Thánh Điện, đây là then chốt giúp Bạo tộc có thể chưởng khống nguyên năng. Đệ nhị chính là cây tiên thiên nguyên cốt kia.