Chương 818 Binh biến
Cảnh này khiến yêu thú bốn phía càng thêm sợ hãi, không dám tiếp cận phù cung màu máu kia.
Phần lớn thời điểm, phù cung ở trạng thái yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới có một ít yêu thú ra vào phù cung, mang theo chỉ lệnh điều động quần thú.
Thế nhưng ngày hôm nay tình hình lại có vẻ hơi khác.
“Hống!”
Một tiếng gầm rống rung trời đột nhiên vang lên trên nguyên dã bao la.
“Khốn nạn! Thật là to gan!!!”
Nương theo tiếng gầm rống phẫn nộ đó, trong huyết sắc phù cung bùng lên sát ý xung thiên.
Sát ý ngưng tụ thành thực chất, xoáy vòng giữa trời, thế là đột nhiên toàn vòm trời bị phủ kín bởi yên vân đỏ như máu.
Hào quang đỏ như máu tràn ngập không trung, sát ý nồng nặc ngưng tụ thành hồng vân lan tràn tứ phía, dù là Bạo tộc cách đó trăm dặm cũng có thể cảm nhận được trong phương thiên địa kia có một ý chí cường đại đang phẫn nộ.
Xảy ra chuyện gì?
Toàn bộ Bạo tộc đều mê hoặc khó hiểu.
Nhưng khắc sau, một màn khiến bọn họ kinh hãi xuất hiện.
“Tu tu!”
Tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên trên bầu trời hoang nguyên.
Kèn lệnh tiến công lần nữa được thổi lên, xa xưa, lâu dài, mang theo vô tận sát lục và thiết huyết chi ý.
Sao thế này?
Thú tộc còn muốn tiến một bước khuếch đại?
Hết thảy Bạo tộc đều ngơ ngác.
Hết thảy yêu thú đều sôi trào.
Cút mẹ nó hiểu ngầm, cút mẹ nó có chừng có mực!
Không có thỏa hiệp, không có hiểu ngầm, chỉ có tiến công không ngừng không nghỉ!
Chiến đấu, thôn phệ, liệp sát, tử vong!
Đây mới là bản chất bạo liệt và man tính mà Thú tộc nguyên thủy nên có!
“Hống!”
Trên cánh đồng hoang, tất cả Thú tộc đồng loạt phát ra tiếng hoan hô hưng phấn. Mất đi ràng buộc, chúng bắt đầu tận tình phóng thích bản tính của mình.
Bọn chúng bắt đầu bôn chạy.
Vậy là người Bạo tộc nhìn thấy, phía chân trời xa xa, quần thú từ từ bay tới từ đường chân trời, hội tụ thành triều cường điên cuồng vọt đến.
Hàng ngàn hàng vạn gót sắt đạp trên mặt đất, nện ra ầm vang kịch liệt. Thời khắc này, mặt đất dưới chân chúng run rẩy, bầu trời cũng vì đó lu mờ ảm đạm.
Trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có thân ảnh Thú tộc tứ ngược.
Bọn chúng giống như thuỷ triều hung dũng ùa tới, mang theo khí thế không thể ngăn cản.
“Trời ạ!”
Chứng kiến cảnh này, chiến sĩ Bạo tộc tuyệt vọng rên rỉ.
Đám “quý tộc” Tháp Lạp bảo càng là không dám tin tưởng nhìn bầy yêu thú khủng bố kia chen chúc lao tới.
Ầm!
Như là máy ủi đất, nháy mắt đã nhấn chìm Tháp Lạp bảo.
Toà trọng trấn tài nguyên có tiếng trong lịch sử Bạo tộc cứ thế tiêu vong trong sự cuồng bạo và phẫn nộ của Thú tộc.
Cùng lúc đó, Bạo tộc ở những phương hướng khác cũng tao ngộ Thú tộc tập kích.
Nháy mắt, thú triều khuếch trương lan tràn, trong cơn phẫn nộ đến cực điểm, Phi Sắc Chi Tâm muốn dùng máu của Bạo tộc để đền bù những thứ hắn đã mất đi.
Ngày hôm đó, mười ba thành trấn Bạo tộc đồng loạt hãm lạc, vô số Bạo tộc chiến tử.
Bởi vậy, ngày hôm đó cũng trở thành ngày khổ nạn của Bạo tộc.
Thú triều khuếch đại!
Tin tức về thú triều nhanh chóng truyền ra như ôn dịch.
Bởi chuẩn bị không đủ, bố phòng của Bạo tộc bên cánh Thú tộc hoàn toàn không nghĩ tới Thú tộc sẽ đột nhiên phát uy, ngay cả phòng ngự cơ bản đều không làm tốt, bị Thú tộc xông cho thất linh bát lạc.
Đại lượng chiến sĩ Bạo tộc chiến tử, tiền tuyến càng là rút lui ngàn dặm.
Đám yêu thú giống như phát điên, điên cuồng tiến công, tứ xứ xâm lược, giết chết tất cả mục tiêu có thể giết chết, máu tươi nháy mắt phủ kín mảnh đất này.
Lúc thú triều bắt đầu bạo phát, Đan Ba đã dẫn Sa Tích quân trở lại doanh địa.
Nhìn cấp báo bay tới như tuyết rơi, Đan Ba thật lâu không nói.
“Đã xác nhận. Tô Trầm trộm đi trọng bảo của Phi Hoàng cung, chọc giận Yêu Hoàng. Hiện tại Phi Sắc Chi Tâm đã hạ lệnh tiến công toàn diện, xem ra là muốn không chết không thôi.”
Trát Bỉ Khắc cầm một phần chiến báo nói.
“Chuyện Nhân tộc làm, tại sao lại đổ trách nhiệm lên đầu Bạo tộc chúng ta? Lẽ nào đến giờ tên khốn Phi Sắc Chi Tâm kia còn chưa biết ai là người đánh cắp bảo vật của hắn?”
Lai Tích, thủ lĩnh cận vệ của Đan Ba hỏi.
Thí Chủ giả Sát La đáp:
“Hắn biết, Thú tộc đã công khai truy nã Tô Trầm. Nhưng điều đó chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, tiến công vẫn đang tiếp tục. A Nỗ Bỉ bệ hạ đặc ý phái người hỏi dò tại sao Phi Sắc Chi Tâm muốn làm như thế, câu trả lời là đặc sứ bị xé thành thịt khối ném vào trong bụng yêu thú. Đương nhiên Phi Sắc Chi Tâm vẫn truyền tới hồi đáp của hắn. Hắn nói, nếu không vì Bạo tộc vô năng, thì sẽ không có chuyện Nhân tộc tới địa bàn hắn trộm cướp. Quan trọng hơn chính là, tổn thất của hắn cần được bù đắp. Hắn không thể đi vòng qua địa bàn một vị Yêu Hoàng khác để xâm lược quốc độ Nhân tộc, thế nên đành phải đòi lại tổn thất từ trên lãnh thổ Bạo tộc. Nói đơn giản thì là Bạo tộc phải chịu trách nhiệm cho tổn thất của hắn.”
“Tên khốn nạn không giảng đạo lý này!”
Trát Bỉ Khắc cả giận mắng.
Sát La cười lạnh:
“Nếu Thú tộc giảng đạo lý thì đã không phải là Thú tộc. Đám gia hỏa đáng chết đó còn không giảng lý hơn cả Bạo tộc chúng ta.”
Toàn bộ thống lĩnh Bạo tộc tại trường đồng loạt nhếch miệng.
“Vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm thế nào.”
Trát Bỉ Khắc nói.
Nghe nói thế, chúng nhân cùng lúc quay sang nhìn Đan Ba.
Bạo tộc là như vậy, có thể xuất ra một hai thiên tài, nhưng chắc chắn sẽ không xuất ra một đống thiên tài. Tình cảnh mỗi người đều có cái nhìn riêng giống như Nhân tộc là điều tuyệt không tồn tại, đại đa số thời điểm, bọn họ đều nói chút phế thoại không dinh dưỡng, sau đó do thủ lĩnh một lời mà quyết.
Đối với Đan Ba, điều này có tốt có xấu.
Chỗ hỏng tự nhiên là hết thảy mọi sự đều chỉ có thể do chính hắn tự mình đối mặt, giải quyết.
Chỗ tốt chính là không cần lo lắng có ai sẽ phủ quyết ý kiến của mình, quyết định của hắn chính là mệnh lệnh, đám tướng quân và binh sĩ sẽ chấp hành mệnh lệnh không chút nghi ngờ.
Lần này liệu có còn như trước không?
Đan Ba thầm nghĩ.
Hắn không nghĩ tiếp nữa.
Có một số chuyện nghĩ quá nhiều, trái lại không tốt!
Thân là Bạo tộc, phải có quyết đoán mà Bạo tộc nên có.
Đan Ba nhìn đám đông, sau đó chậm rãi nói:
“A Nỗ Bỉ bệ hạ đã phát lệnh triệu tập, hiệu triệu toàn bộ Bạo tộc chung tay, cùng chống đỡ thú triều.”
Đông đảo Bạo tộc nhìn nhìn lẫn nhau.
Bạo tộc tuy không phân liệt thành mấy quốc gia giống Nhân tộc, nhưng thật ra mà nói, đấu tranh nội bộ của bọn họ cũng không ít hơn Nhân tộc chút nào, thậm chí tranh đấu càng sâu.
Trên danh nghĩa bộ lạc Liệt Diễm là Bạo tộc cộng chủ, là bộ lạc mạnh nhất. Nhưng tùy theo thời gian chuyển dời, thời thế nhật suy, các đại bộ lạc quật khởi, nội bộ Thiết Huyết quốc độ sớm đã sóng ngầm tuôn động. Chỉ là cũng như những chủng tộc khác, các bên đều có ngoại địch, dưới áp lực nặng nề từ ngoại địch mà miễn cưỡng tập hợp cùng nhau, nhưng không có nghĩa là ai sẽ chịu phục ai.
Chính vì nguyên nhân này, đám người Trát Bỉ Khắc Sát La đều không hề để ý tới lệnh triệu tập.
Nhưng hiện tại, Đan Ba lại nhắc việc này.
Mọi người nhất thời đều có phần mơ hồ.