← Quay lại trang sách

Chương 819 Ngân Tâm cốc

Đan Ba đã nói:

“Ta quyết định, hưởng ứng lệnh triệu tập, dẫn dắt đội ngũ, bắc thượng kháng thú.”

“Cái gì?”

Chúng bạo kinh hãi.

“Ngài thật muốn làm như vậy? Thiếu thủ, vì bộ lạc Liệt Diễm mà suy yếu thực lực của chúng ta?”

Lai Tích nói.

Đan Ba thở dài:

“Có chút đạo lý các ngươi không hiểu, ta cũng thực sự không cách nào giải thích rõ với các ngươi. Các ngươi chỉ cần biết rằng, làm như vậy đối với chúng ta lợi nhiều hơn hại, thế là được rồi.”

“Vâng! Tuân lệnh thiếu thủ!”

Hết thảy Bạo tộc đồng thời hô lớn.

Dù cuồng dã lỗ mãng như Bạo tộc cũng biết thời điểm nên tỏ thái độ thì cần phải tỏ thái độ.

“Chẳng qua có một chuyện cần phải chú ý, đó là lương thảo chúng ta đã không còn nhiều.”

Trát Bỉ Khắc nói:

“Mặt khác, chúng ta là Sa Tích quân, muốn bắc thượng trợ giúp A Nỗ Bỉ bệ hạ thì vẫn phải thông báo cho đại tù trưởng một tiếng. Ngoài ra chuyện Ba Nhan, đại tù trưởng cũng cần lời giải thích...”

Đan Ba gật đầu:

“Ta biết. Thế nên trước khi bắc thượng, chúng ta còn phải trở về bộ lạc một chuyến. Bổ sung vật tư, đồng thời cũng bổ sung một ít binh viên.”

Bổ sung binh viên? Đây là ý gì?

Ai nấy ngơ ngác nhìn nhau.

Sát La hỏi:

“Thiếu thủ dự định bổ sung bao nhiêu binh lực?”

Đan Ba nhàn nhạt nói:

“Quốc chủ gặp nạn, lại phát ra lệnh triệu tập, tự nhiên cần phải dốc toàn lực cứu viện.. Ta muốn hết thảy dũng sĩ có thể chiến đấu của bộ lạc Sa Tích.”

Nghe câu này, ánh mắt ai nấy đều sáng ngời.

Dù đần đến mấy, bọn họ cũng nghe hiểu ý của Đan Ba.

Chẳng qua Sát La vẫn âm trầm nói:

“Những bộ đội kia không phải của thiếu thủ, mà là của đại tù trưởng.”

“Không, bọn họ là của Thiết Huyết quốc độ, của toàn bộ Bạo tộc.”

Đan Ba nhẹ nhàng đáp:

“Vì Thiết Huyết quốc gia, vì Bạo tộc, ta tin tưởng đại tù trưởng sẽ không hẹp hòi như vậy.”

“Thế nếu đại tù trưởng không đồng ý thì sao?”

Trát Bỉ Khắc hỏi.

Đan Ba cười.

Hắn dừng lại một chút, nhìn nhìn mọi người, sau đó mới nói:

“Thế nên chúng ta còn cần một phần văn kiện, một phần ủng hộ.”

Mấy tên thống lĩnh Bạo tộc nhìn nhìn lẫn nhau, đã hiểu ý, chỉ có Long Trạch Nhĩ hàm hậu thật thà là còn chưa kịp phản ứng:

“Ai ủng hộ?”

“Ngu xuẩn, đương nhiên là quốc chủ của chúng ta, A Nỗ Bỉ bệ hạ.”

Lai Tích trách mắng.

Đan Ba lấy ra một bức thư tay đã viết sẵn:

“Lai Tích, để Kim Chuẩn đưa thư này đến Cổ Lan bảo, ta muốn nhìn thấy hồi âm trong vòng năm ngày.”

“Vâng!”

Lai Tích nhận lấy bức thư, ra ngoài trướng sắp xếp chuyện truyền tin.

“Trát Bỉ Khắc, điều hành đại quân chuẩn bị xuất phát, chúng ta phải trở về bộ lạc trong vòng năm ngày, thời gian không nhiều, thúc giục mọi người hành động nhanh chút.”

“Vâng!”

Trát Bỉ Khắc phụng mệnh xuất trướng.

“Long Trạch Nhĩ.”

“Có thuộc hạ!”

“Ta muốn ngươi mang một nhánh quân đi tiên phong, đóng ở chỗ này. Ngươi nhất định phải chạy tới nơi này trong vòng ba ngày, sau đó hoàn thành công tác mà ta giao, có thể làm được không?”

“Long Trạch thề chết hoàn thành nhiệm vụ!”

Long Trạch Nhĩ cầm thủ lệnh rời đi.

Tùy theo từng mệnh lệnh được Đan Ba hạ xuống, chi quân đội Bạo tộc đến từ bộ lạc Sa Tích này cấp tốc hành động.

Năm ngày sau, Đan Ba dẫn dắt quân đội của mình trở về bộ lạc Sa Tích.

Đại tù trưởng bộ lạc Sa Tích tự thân nghênh tiếp.

Có điều khi nghe yêu cầu vô lễ của Đan Ba, lại thu được tin con trai chết thảm, đại tù trưởng tức giận đương trường, kiên quyết từ chối yêu cầu của Đan Ba.

Trên đường hắn quay về, Long Trạch Nhĩ suất quân giết tới, đại tù trưởng bộ lạc Sa Tích trận vong tại chỗ.

Ngày hôm sau, Đan Ba mang theo thư trao quyền và lệnh triệu tập của A Nỗ Bỉ Liệt Diễm, mộ binh toàn tộc, bắc thượng viện quốc.

Ngân Nguyệt thoa xoay chuyển vài vòng trong không trung rồi hạ xuống.

Bố Lặc nhảy ra từ trong thoa, nhìn chung quanh một cái, phát hiện mình đang ở trong một mảnh sơn địa.

“Nơi này không có Thiên Uy quân.”

Hắn nói.

“Lẽ nào ngươi còn hi vọng ta mang một tên Bạo tộc tới chỗ của Thiên Uy quân, để hắn quan sát hành động của tộc ta, rồi sau đó trở về báo cáo toàn diện cho chủ nhân?”

Tô Trầm vừa nói vừa bước ra từ trong thoa, theo sau lưng hắn là người giấy, Dạ Mị và Thạch Minh Phong.

Nơi đây là một cốc địa nằm ở bắc bộ lãnh địa Bạo tộc, sau khi rời khỏi biên cảnh Thú tộc, Tô Trầm không đi tìm Thiên Uy quân mà tới thẳng nơi này, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm của hắn.

“Ta không có suy nghĩ sống sót trở về.”

Bố Lặc trả lời. Thân là Bạo tộc, Bố Lặc có sự bưu hãn, dũng mãnh, cuồng dã và thẳng thắn của Bạo tộc.

Như lời hắn nói, khi Đan Ba sai hắn đi theo Tô Trầm, hắn đã không nghĩ tới chuyện có thể sống sót trở về.

“Ta không có dự định thua ván cược giữa ta và chủ nhân ngươi, đi theo ta.”

Tô Trầm quay đầu đi vào sơn cốc.

“Đây là chỗ nào?”

Dạ Mị theo sau lưng hỏi.

“Ngân Tâm cốc, bên cạnh Cáp Nhĩ Mã tùng lâm.”

Tô Trầm trả lời.

“Tại sao chúng ta phải tới chỗ này?”

Dạ Mị hỏi lại.

Nghi hoặc với hành động của Tô Trầm, ai ai cũng có, nhưng chỉ Dạ Mị là có thể hỏi ra không chút kiêng kỵ.

“Đợi ngươi nhìn thấy rồi sẽ biết.”

Tô Trầm trả lời.

Hắn không quay đầu, một đường đi tới thâm nhập vào sâu trong sơn cốc. Tuy đây cũng là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng phảng phất như đã quen đường quen lối từ lâu. Nhìn thấy cảnh đó, Thạch Minh Phong như có điều suy tư.

Đáp án rất nhanh được bóc trần.

Sau khi tới trước một vách núi, Thạch Minh Phong thình lình nhìn thấy một đội binh sĩ Nhân tộc chính đang đứng ở kia, tuy chỉ có mười người, nhưng đều là nguyên sĩ Khai Dương cảnh.

Đội trưởng cầm đầu vừa nhìn thấy Tô Trầm lập tức chắp tay nói:

“Tô trấn chủ, ngài rốt cục trở về, trên đường bình an chứ.”

“Còn tính thuận lợi. Phía quân chủ ổn không?”

Tô Trầm trả lời.

“Hết thảy đều tốt, ngày hôm trước nhận được tin tức, nói thú triều khuếch đại, chúng ta liền biết nhất định là Tô trấn chủ đã đắc thủ.”

Binh sĩ kia hưng phấn nói.

Bố Lặc ở bên cạnh hừ lên bất mãn.

Đội trưởng kia nhìn nhìn Bố Lặc, lại nhìn người giấy và Thạch Minh Phong một cái, sau đó mới quay sang Tô Trầm thắc mắc:

“Trấn chủ, mấy vị này là...”

Cũng may là Tô Trầm, đổi thành người khác nhìn thấy có Bạo tộc theo sau lưng, chỉ sợ sớm đã nhảy dựng lên rồi.

“Thạch Minh Phong, người phụ trách khu vực của Vĩnh Sinh Điện Đường. Dạ Mị, bằng hữu của ta, Tử Ảnh Chi Thương, nô lệ ta mới thu. Còn vị này...”

Tô Trầm nhìn nhìn Bố Lặc:

“Một giao dịch phẩm đánh cược của ta thôi. Hắn sẽ sống trở về Bạo tộc, thế nên rất nhiều thứ tốt nhất hắn không được biết, cũng đừng cho hắn biết.”

“Vâng!”

Đội trưởng cung kính trả lời.

Tô Trầm dẫn đám người Bố Lặc vào sơn động.

Vào sơn động, chứng kiến cảnh trong động, nghi hoặc trong lòng Bố Lặc lập tức bị quét sạch.

Trong động là đại lượng Bạo tộc.

Hắn vốn còn ngạc nhiên về thái độ của binh sĩ Nhân tộc khi thấy Tô Trầm mang theo Bạo tộc, nhưng giờ thì đã hiểu ra.

Tô Trầm nghiên cứu Bạo tộc trước nay không phải là điều bí mật gì, Thiên Uy quân luôn biết, không chỉ vậy, bọn họ còn cung cấp cho Tô Trầm lượng lớn Bạo tộc để luyện tập.