Chương 820 Hạt giống (1)
“Tô Trầm, ngươi nói thật đi, trong tay ngươi đến cùng có bao nhiêu tính mạng vô tội của Bạo tộc ta?”
Bố Lặc tức giận nói.
“Ta không nhớ rõ, nếu tính cả thương vong do thú triều mang đến, chắc phải mấy triệu đến mấy chục triệu?
Tô Trầm trả lời:
“Thế nên ngươi cần gì phải băn khoăn về đám người trước mắt đâu.”
“Cái đó khác!”
Bố Lặc phẫn nộ quát.
“Không có gì khác cả.”
Tô Trầm khinh thường nói:
“Có một việc có lẽ ta phải đính chính với ngươi, ở trong mắt Nhân tộc chúng ta, Bạo tộc không có ai là vô tội. Đám chủng tộc dã man các ngươi từ lúc sinh ra đã lấy cướp bóc làm thủ đoạn sinh tồn, không biết tự sản xuất, không được giáo hóa, dã man thành tính, hung tàn ác độc. Ngươi vì đồng loại tử vong mà cảm thấy chúng vô tội, thế ai sẽ vì đồng loại ta tử vong mà cảm thấy bọn họ vô tội? Đừng quên ngàn năm tới nay luôn là Bạo tộc các ngươi xâm lược người khác.”
“Đó là vì Nhân tộc các ngươi chiếm cứ đất đai phì nhiêu nhất, Bạo tộc không có sản xuất, chỉ có thể mở rộng ra ngoài. Nếu các ngươi đồng ý nhường ra một phần lãnh thổ màu mỡ...”
“Nhường ra một phần, nhân khẩu Bạo tộc liền sẽ nhanh chóng mở rộng, khuếch trương thẳng đến khi đất đai hiện có không cách nào thỏa mãn nhu cầu, sau đó là một vòng mở rộng và xâm lược mới. Đừng có nói dóc với ta, đồ ngu. Khẩu vị tham lam của Bạo tộc là thứ không cách nào thỏa mãn. Với loại tồn tại hình người tâm thú như các ngươi, hết thảy thương hại đều là vô nghĩa, chỉ có giết chóc mới là lựa chọn tốt nhất.”
Tô Trầm không hề khách khí nói.
“Nhưng ngươi lại đang hợp tác với chúng ta.”
Bố Lặc lập tức đáp trả.
“Đó như là hợp tác giữa người và chó, ta ném khối xương ra ngoài, các ngươi phải vẫy đuôi tới liếm đầu ngón chân của ta. Bạo tộc tuy tàn nhẫn đáng chết, nhưng nhìn từ một góc độ khác, nếu để các ngươi làm chó vẫn rất là hữu dụng.”
“Ngươi đáng chết!”
Bố Lặc gầm lên giận dữ, xông tới.
Tô Trầm một chưởng đánh bay hắn đi:
“Ngươi có thể không đồng ý với cách nói của ta, nhưng đấy là sự thực, cũng là con đường tương lai ta xây dựng cho các ngươi. Còn bây giờ, trước khi để các ngươi làm chó, trước tiền phải làm thí nghiệm phẩm cho ta cái đã. Ngươi có thể chọn cách không phối hợp, nhưng đừng quên lần thí nghiệm này là cơ hội để Bạo tộc thu được khả năng nắm giữ lực lượng nguyên năng. Có lẽ ngươi cảm thấy làm chó là một loại sỉ nhục, nhưng nếu ngươi không phối hợp, vậy cơ hội để sau này Bạo tộc sống sót làm chó cũng không có. Quan trọng hơn chính là, ngươi là con chó trung thành của Đan Ba đúng không? Như vậy tốt nhất ngươi nên nghe theo mệnh lệnh của hắn. Bằng không ta đành đề nghị làm thịt ngươi, sau đó để Đan Ba đổi một thủ hạ khác tới đây. Lúc đó cái chết của ngươi sẽ trở nên vô giá trị, cũng mang đến phiền phức không cần thiết cho Đan Ba.”
Bố Lặc triệt để nghẹn lời, không nói được gì.
Người lũng đoạn kỹ thuật là ngưu bức vậy đấy, rõ ràng mỗi câu đối phương nói đều là tru tâm chi ngôn, ngươi lại không cách nào phản bác, không cách nào chống lại.
Bố Lặc quỳ trên mặt đất, như con chó dữ hung ác nhìn chằm chằm Tô Trầm:
“Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Có lẽ vậy, chẳng qua cái đó không quan trọng. Đặc sắc nhất của nhân sinh là quá trình, không phải kết cục.”
Tô Trầm nhàn nhạt nói.
Sau đó hắn đi về phía đám tù binh Bạo tộc kia.
Hắn nói:
“Các ngươi là may mắn, cũng là bất hạnh. Bởi vì vận mệnh các ngươi đối mặt tiếp sau đây không biết là tử vong vì giải phẫu hay là thí nghiệm mới. Ta cũng không biết thí nghiệm mới sẽ mang cho các ngươi điều gì, thứ duy nhất các ngươi có thể làm là cầu khấn cùng phối hợp. Nếu may mắn, các ngươi có thể sống sót, thậm chí có thể giành được lực lượng cường đại.”
Hắn không nói vận khí không may là cái gì, nhưng mỗi tên Bạo tộc đều biết điều đó ý vị như thế nào.
Tên ma quỷ Tô Trầm này, ở trong tay hắn chỉ có hai lựa chọn, sống bị lợi dụng và bị lợi dụng đến chết, hoặc nói cách khác là tất phải bị nghiền ép ra giá trị mà thân mình đang có.
“Vừa nãy ngươi nói là nắm giữ lực lượng nguyên năng?”
Một thanh âm trong trẻo vang lên.
Là Nhiệt Na, tên Vấn Cốt giả kia.
Nàng còn chưa chết, may mắn sống đến bây giờ, nhưng cũng đã tiều tụy không còn hình người.
“Không sai.’
Tô Trầm híp mắt cười đáp:
“Ta sẽ nghiên cứu phương pháp để Bạo tộc nắm giữ lực lượng nguyên năng, nếu còn chút khí khái dân tộc thì nên tận lực phối hợp ta.”
“Nói như vậy, Tô Trầm trở về rồi?”
Đại trướng Thiên Uy quân, Thạch Khai Hoang cầm báo cáo vừa tới tay, vừa nhìn vừa cau mày nói:
“Nghiên cứu phương pháp khiến Bạo tộc chưởng khống nguyên năng? Hắn đang làm cái gì?”
“Dùng cách nói của hắn, một vụ giao dịch mà thôi.”
Lý Sùng Sơn cười ha ha nói:
“Tên đệ tử này của ngươi đúng là rất thú vị.”
“Thú vị cái con khỉ!”
Thạch Khai Hoang mắng:
“Để Bạo tộc nắm giữ lực lượng nguyên năng, tăng cường thực lực kẻ địch, đây mà là thú vị nỗi gì?”
“Đừng nói với ta, ngươi xem không hiểu mưu tính của hắn.”
Lý Sùng Sơn lại nói:
“Từ góc độ đại thể mà nói, năm tộc cộng kháng Thú tộc, đây là đại thế, tăng trưởng thực lực Bạo tộc một cách thích đáng thì rất có lợi. Từ góc độ cá nhân mà nói, làm vậy cũng có thể tranh thủ càng nhiều cơ hội cho Thiên Uy quân.”
“Vậy từ góc độ quốc gia mà nói thì sao?”
“Bất lợi với Long Tang!”
Lý Sùng Sơn trả lời ngay.
Đúng, bất luận nhìn từ góc độ đại nghĩa chủng tộc hay là từ nguy nan trước mắt của Thiên Uy quân, đạt thành giao dịch thỏa hiệp với Bạo tộc đều có lợi ích.
Nhưng lúc thú nạn chưa khởi, năm tộc chiến tranh, áp lực lên vai Long Tang phải đơn độc đối kháng Bạo tộc không nghi ngờ sẽ kịch tăng.
Nói cách khác, chỗ tốt để Nhân tộc và Thiên Uy quân chiếm, chỗ tệ lại tống cho Long Tang.
Thạch Khai Hoang nói:
“Ngươi cho rằng, quốc chủ biết việc này sẽ nghĩ thế nào?”
“Hắn nghĩ thế nào, ta không biết. Ta chỉ biết nếu không có Tô Trầm, Thiên Uy quân ta đã vong. Huống chi... Tô Trầm cũng chưa chắc không có nghĩ qua việc này.”
Lý Sùng Sơn chầm chậm nói.
Tùy theo phương pháp vô huyết trùng kích Phí Huyết, trùng kích Khai Dương và Dung Huyết đồ đằng vấn thế, thực lực Nhân tộc bắt đầu tăng trưởng, chỉ là bởi thời gian còn thiếu, ưu thế tăng trưởng còn chưa lộ rõ. Nhưng chỉ cần có đủ thời gian, Nhân tộc quật khởi đã thành thế tất nhiên.
Trong tình cảnh như vậy, thế lực Nhân tộc đột tăng, đối tượng hưởng thụ lợi ích không thể nghi ngờ chính là những đại nhân vật đứng trên đỉnh chóp.
Khuyết thiếu uy hiếp từ bên ngoài, thường thường sẽ dẫn tới nội bộ bắt đầu đấu đá.
Giả như nói, đúng lúc này thực lực Bạo tộc cũng quật khởi thì sao?
Áp lực lên vai Long Tang không giảm, cục diện sẽ thế nào?
Ngược lại, nếu thực lực Bạo tộc tiến một bước đề thăng, bên này Tô Trầm lại giải quyết được phương pháp trùng kích Diêu Quang, vậy mọi chuyện sẽ thế nào...
Tuy mới quen biết Tô Trầm được mấy tháng, nhưng Lý Sùng Sơn đã hiểu rất rõ con người Tô Trầm, biết hắn đi một bước tất phải nghĩ ba bước, mọi hành vi đều có hậu chiêu.