← Quay lại trang sách

Chương 821 Hạt giống (2)

Lý Sùng Sơn hiểu Tô Trầm, Thạch Khai Hoang sao lại không hiểu.

Khắc này nghe hắn nói vậy, Thạch Khai Hoang đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức thở dài:

“Tên đệ tử này của ta, mỗi điểm này là không tốt. Tâm tư quá nặng, mưu mô thủ đoạn quá nhiều, quá biết tính toán.”

“Sinh thời loạn thế, nhiều chút tâm tư không có gì không tốt. Nếu không đủ thông tuệ, thì sao đột phá được nghi nan ngàn vạn năm nay tiền nhân không cách nào giải quyết?”

Lý Sùng Sơn nhàn nhạt nói.

“Ngươi nghĩ thoáng thật đấy.”

Thạch Khai Hoang cười khổ:

“Để hắn làm tiếp thế này, chỉ sợ chúng ta dù trở lại Long Tang cũng sẽ phiền phức to.”

Lý Sùng Sơn hỏi ngược lại:

“Ngươi cho rằng bây giờ trở về sẽ không có phiền phức?”

Thạch Khai Hoang ngẩn ngơ, không khỏi trầm mặc.

Hồi lâu hắn mới thở dài nói:

“Là ta hại Thiên Uy quân.”

Thiên Uy quân tại sao lại rơi vào tình cảnh như hiện nay?

Bề ngoài mà xem, là Thái tử tham công liều lĩnh, thế nhưng Thạch Khai Hoang rất rõ ràng, trong này nếu không có người đổ thêm dầu vào lửa, Thái tử chưa hẳn đã phạm phải sai lầm như thế.

Tại sao phải đổ thêm dầu vào lửa, ngẫm kỹ liền sẽ hiểu.

Rốt cuộc là hành vi của hắn đã xúc phạm lợi ích một ít người.

Sớm từ lúc ở Tiềm Long viện Thạch Khai Hoang đã hiểu điểm này, chỉ có điều lúc ấy hắn nghĩ bản thân mình có thể gánh được.

Nhưng dù cơ trí như hắn, cũng quên mất một điều.

Đó chính là có chút chuyện không chỉ mình hắn phải gánh chịu.

Bằng hữu của hắn, chiến hữu của hắn, đệ tử của hắn, thật ra đều đang bởi vì hắn mà bị cuốn vào.

Chỉ là bọn hắn đều không nói gì, không oán không hối chấp nhận điều đó mà thôi.

Lý Sùng Sơn nhàn nhạt nói:

“Nói mấy thứ vô vị đó làm gì, ngươi không làm gì sai, chỉ là có chút người không muốn bị thời đại sắp sửa đi đến đào thải thôi.”

“Thời đại sắp sửa đi đến?”

Ánh mắt Thạch Khai Hoang sáng lên.

“Hạt giống đã rải xuống, biến cách cuối cùng rồi sẽ không xa.”

Ngữ khí Lý Sùng Sơn rất thản nhiên.

Bất luận đối thủ của bọn họ tiếp thu hay là ngăn cản, đều không thể thay đổi một thời đại mới đang cuồn cuộn đi đến.

——————————————

Cụ Phong hạp cốc.

“Hô hấp... Dụng tâm đi cảm thụ, lắng đọng tâm thần, tập trung lực chú ý ở phượng trì vị, sau đó di chuyển xuống, ngưng khí, tập trung hết thảy nguyên lực, ngưng tụ ở phong điền, tiến nhập đan điền, nguyên hải... Đừng có gấp, phải thả chậm tốc độ...”

Thanh âm Cương Nham mềm nhẹ thư hoãn, mang theo lực lượng tẩm thấm tim gan.

Trời mới biết hắn chưa từng ấm áp như vậy bao giờ.

Thế nhưng đối mặt một đám trẻ con, một đám trẻ con Nham tộc, cực tận khả năng ôn nhu mới là cách làm chính xác nhất.

“Cương Nham thúc thúc, phụ thân nói phải vận hết toàn lực trùng kích mới có thể khuếch đại nguyên khí hải.”

Một bé trai Nham tộc mười hai tuổi nói.

Hắn gọi Di Dã, là con trai của Cáp Đắc Lặc, tộc trưởng Cụ Phong Nham tộc.

“Phụ thân ngươi dạy sai rồi, tin tưởng thúc thúc, dựa theo cách của thúc thúc đi làm, ta bảo đảm ngươi có thể tu luyện nhanh hơn.”

Cương Nham mỉm cười trả lời.

“Được rồi, ta thử xem.”

Di Dã gật đầu nói.

Khuôn mặt nhỏ bé như nham thạch thoáng trở nên cương nghị, Di Dã cúi đầu toàn lực trùng kích.

Mồ hôi lấm tấm hiện ra trên trán.

Thân thể Di Dã lay động:

“Ta cảm thấy hơi choáng váng.”

“Kiên trì lát nữa, Di Dã, đây là giai đoạn tất nhiên, xông qua là sẽ đỡ.”

Cương Nham tiếp tục nói:

“Những người khác cũng giống vậy.”

Thế là một đám trẻ con tiếp tục cắn răng kiên trì, mồ hôi to như hạt đầu rơi xuống trên trán chúng, nhưng đám trẻ vẫn cố chấp chăm chú học tập.

Từ thân thể run rẩy của chúng có thể thấy được, chúng kiên trì rất khổ cực, rất phí sức, nhưng tinh thần hướng đến cường đại lại khiến chúng tiếp tục cắn răng kiên trì.

Ở trên người chúng, Cương Nham nhìn thấy hi vọng.

“Dừng tay, ngươi đang làm cái gì!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gầm phẫn nộ.

Cáp Đắc Lặc đạp bước tiến vào, trừng mắt nhìn Cương Nham.

“Ta đang dạy bọn chúng chưởng khống nguyên lực. Sao vậy?”

Cương Nham đứng lên hỏi.

“Phương pháp ngươi dạy chúng là sai lầm!”

Cáp Đắc Lặc lớn tiếng nói:

“Ngươi muốn dẫn lũ trẻ vào đường rẽ ư?”

“Ngươi hiểu lầm rồi, Cáp Đắc Lặc tộc trưởng.”

Cương Nham đáp:

“Đây là pháp môn đã được chủ nhân của ta cải tiến. Ngươi cũng biết năng lực cảm ứng đối với nguyên năng của Nham tộc rất yếu, loại pháp môn này có thể đề thăng cảm ứng đối với nguyên năng cho chúng ta.”

“Có thể giúp chúng ta đột phá đến Diêu Quang cảnh ư?”

“Không thể, có điều sẽ giúp tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh hơn, cơ sở càng vững chắc. Đợi sau này có công pháp tốt hơn thì cũng dễ dàng tiếp thu.”

Cáp Đắc Lặc lớn tiếng nói:

“Vậy ngươi đừng có phế lời nữa. Cái chó má đề thăng tốc độ nguyên năng, cái đó chẳng nghĩa lý gì sất, ta cũng không tin tưởng lời ngươi nói. Cương Nham, ta đã nhắc nhở ngươi, đừng giở trò này ở chỗ ta, nhưng ngươi hiển nhiên không nghe nhắc nhở đó vào tai.”

Cương Nham nghi hoặc hỏi:

“Ta làm sai cái gì? Ta chỉ cho đám con nít một ít đồ ngon, sau đó dạy chúng cách tu luyện càng tốt mà thôi, ta sai chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng sai!”

Cáp Đắc Lặc tức giận nói:

“Ngươi đang can thiệp vào bộ tộc ta, quấy rối cuộc sống của chúng ta. Ta sai rồi, lẽ ra ta không nên cho ngươi tiến vào sơn cốc. Ngay từ đầu ngươi đã không ôm mục đích tốt đến đây, ngươi đã triệt để nương nhờ Nhân loại, mang theo âm mưu và tính toán tới chỗ này. Ngươi muốn ra tay độc hại các con của ta, ta nói cho ngươi biết, đừng hòng. Tất cả không được luyện, đứng lên cho ta!”

Cáp Đắc Lặc thô bạo cắt ngang tu luyện của đám trẻ con.

May mà phương pháp Cương Nham dạy hòa hoãn an bình, bằng không chỉ riêng hành động cắt ngang của hắn cũng có thể mang đến thương tổn không nhỏ.

Nhìn bộ dạng bạo nộ của Cáp Đắc Lặc, Cương Nham đột nhiên nhớ tới lời Tô Trầm từng nói.

“Rất nhiều lúc, người ta không hẳn biết được cái gì là tốt, cái gì là xấu. Bọn hắn không có năng lực lựa chọn, không thấy rõ sự thực. Nếu ngươi muốn để chính bọn hắn tự tìm được phương hướng chính xác, vậy e rằng là điều quá xa vời. Vì vậy đôi lúc chúng ta không thể không chọn cách cưỡng chế.”

“Như là người lớn đối xử với con nít?”

“Như là người lớn đối xử với con nít.”

Chủ nhân nói không sai, rất nhiều người căn bản không biết cái gì là tốt, cái gì là xấu.

Cáp Đắc Lặc đã có thành kiến cực sâu với Nhân loại, hắn theo bản năng chống lại tất cả mọi thứ đến từ Nhân tộc, bất luận tốt hay xấu.

Dưới tình cảnh đó, muốn dùng cách dụ dỗ để lôi kéo Cụ Phong Nham tộc là điều không thể.

Có lẽ chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh.

Cương Nham nhìn nhìn Cáp Đắc Lặc, hắn nói:

“Ngươi nói không sai, ta là nô lệ của Nhân tộc. Ta không có ý thức tự mình mà phục tùng ý chí Nhân tộc. Ta tới đây cũng là để lợi dụng Nham tộc hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, hết thảy ý tốt của ta đều mang theo mục đích khác.”

Nghe nói thế, trên mặt Cáp Đắc Lặc lộ ra nụ cười đắc ý:

“Nhìn xem, rốt cục ngươi đã thừa nhận. Ta biết tên tiểu nhân nhà ngươi rắp tâm tư bất lương rồi mà.”