Chương 831 Dã vọng
Tính đến hiện tại, Tô Trầm và Đan Ba gặp gỡ đều là Tô Trầm nắm giữ chủ động. Bất luận Đan Ba sử dụng thủ đoạn gì, Tô Trầm đều có đầy đủ tự tin đào mạng.
Nhưng nếu theo Đan Ba đi Cổ Lan bảo...
Vận mệnh sẽ không nằm ở trong tay Tô Trầm nữa.
Thời khắc này, nan đề lần nữa bị trả về.
Hơn mươi con độc dịch phi long vẫy cánh bay qua thiên không, kéo ra một dải ánh sáng xanh biếc phía trên lãnh địa Thiết Huyết.
Tô Trầm và Đan Ba ngồi trên lưng một con độc dịch phi long vương đặc biệt to lớn, gió thổi lớn đến độ Tô Trầm không mở mắt ra được, hận không thể thả ra phòng hộ tráo.
Nhưng xin lỗi, Bạo tộc chưa qua thánh điện tẩy lễ, không cách nào nắm giữ nguyên năng là không thể sử dụng phòng hộ tráo.
Thế nên hắn đành phải nhịn.
“Ta đã từng rất hâm mộ Phi Long kỵ binh, có điều giờ ta mới biết, cảm giác ngồi trên thứ này so với ngồi trong Xuyên Vân Thoa thì đúng là kém quá xa.”
Tô Trầm oán thán nói.
“Chỉ có thể nói năng lực chịu đựng của thân thể ngươi kém quá xa so với đảm lượng của ngươi.”
Đan Ba ngồi ở mặt trước điều khiển phi long nhàn nhạt nói.
Tô Trầm liền cười đáp:
“Ngươi đang cười bản thân ta quá yếu? Hay là đang khen ta đảm thức cao.”
“Đều có. Bất kể nói thế nào, chỉ bằng ngươi dám cùng ta đi chuyến này, ta liền kính trọng ngươi vài phần. Thế giới này, Nhân tộc biết chơi tâm nhãn rất nhiều, nhưng dám đi Cổ Lan bảo cùng ta thế này lại không mấy.”
Tô Trầm cười nói:
“Ngươi dám giơ lưng ra cho ta, vì sao ta lại không dám đi theo ngươi một chuyến.”
“Hai cái đó khác nhau. Phải biết cái mạng này của ta thật ra không quan trọng bằng ngươi. Ngươi là hi vọng cường thịnh của Nhân tộc, nếu có thể dùng mạng này của ta đổi mạng của ngươi, Bạo tộc lời to.”
“Vậy tại sao ngươi không đổi?”
Tô Trầm hỏi.
Đan Ba liền trầm mặc.
Đúng a, tại sao mình không đổi?
Đương sơ, sau khi hắn biết được tư liệu về Tô Trầm, kinh là đại địch, vì thế mà cưỡng bức Phục Hưng Chi Môn, không tiếc mọi giá phải giết cho được Tô Trầm.
Ai ngờ thời thế đổi thay, chưa được bao lâu, mình lại đã cùng Tô Trầm ngồi chung trên một con phi long.
Biến hóa này đến quá nhanh, ngay cả Đan Ba cũng cảm thấy không kịp thích ứng.
Lúc trước hắn không đối phó Tô Trầm, đó là bởi vì mấy lần tiếp xúc trước, Tô Trầm đều không cho hắn cơ hội.
Nhưng hiện tại cơ hội tới, Đan Ba lại thật sự không có tâm tư giết Tô Trầm.
Đến cùng là vì sao?
Chính bản thân Đan Ba cũng không hiểu.
Nghĩ một hồi thật lâu:
“Nếu như ta nói, là bởi vì không nắm chắc giết chết ngươi, hay là thật ra ngươi không trọng yếu như vậy.. thế thì dối trá quá. Nhưng nếu nói là vì chính bản thân ta, lại cũng không phải toàn bộ.”
“Ồ? Vậy thì vì cái gì?”
Tô Trầm hỏi.
“Ngươi không biết vì sao ta không giết ngươi mà đã dám đi theo ta?”
Tô Trầm trả lời:
“Nếu như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, vậy đảm thức đã không được gọi là đảm thức.”
Nghe nói thế, Đan Ba không khỏi cười lên: "
“Nói hay lắm! Nếu tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, đảm thức liền cũng không phải là đảm thức. Ta không giết ngươi, quả thực có nguyên nhân vì chính mình, chẳng qua nguyên nhân nhiều hơn là bởi ta muốn nhìn thấy tương lai mà ngươi từng miêu tả.”
“Tương lai ta miêu tả?”
Tô Trầm ngẩn ra.
“Đúng! Khiêu chiến Thú tộc.”
Đan Ba lên tiếng.
Lúc này Tô Trầm mới chợt hiểu ra.
Lúc ở Vụ Hoa Diêm Chiểu, Tô Trầm đã từng nói với Đan Ba.
Hắn nói hắn có thể nghiên cứu ra bí pháp khiến Bạo tộc nắm giữ nguyên năng rồi dạy cho Bạo tộc, bởi vì Thú tộc mới là đại địch vĩnh hằng.
Đó vốn chỉ là cái cớ của Tô Trầm.
Nhưng chính vì cái cớ này, lại khiến cho Đan Ba nhìn thấy một tia hi vọng mà trong đời hắn chưa từng nhìn thấy.
Hi vọng Trí Tộc khiêu chiến Nguyên tộc!
Mấy vạn năm trước, Áo tộc đã từng thử nghiệm cách làm như vậy.
Bọn họ phải chịu thất bại đau đớn thê thảm.
Thế nhưng thời gian vạn năm thoáng chốc trôi qua.
Thú tộc càng lúc càng trở nên suy nhược, Trí tộc lại đang càng ngày càng lớn mạnh.
Liệu Trí tộc có thể tái hiện huy hoàng như Áo tộc, lần nữa khiêu chiến thậm chí đánh bại Nguyên tộc?
Đan Ba không biết, nhưng trong lòng hắn dâng lên một tia khát vọng, một tia mong đợi.
“Nếu có thể trải qua một lần huy hoàng như vậy trong đời, nghĩ thế nào cũng thấy đáng giá, đúng không?”
Đan Ba chầm chậm nói:
“Mà so với đại địch như vậy, thù hận giữa hai tộc Nhân Bạo có đáng là gì?”
Nghe hắn nói vậy, Tô Trầm cũng thoáng ngạc nhiên.
Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại Chư Thần đã nói.
“Giấc mơ Nhân tộc quật khởi này, tốt nhất đừng có mơ.”
“Đừng nói không làm được, dù thật sự làm được, cũng chẳng qua là mang tới một hồi đại nạn cho Nhân tộc.”
“Trí Tộc vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng Nguyên tộc. Chúng ta sở dĩ còn có thể sừng sững trên đại lục này, không phải là bởi chúng ta mạnh, mà là bởi vì chúng ta còn chưa đủ mạnh!”
Những lời này hắn chưa bao giờ quên, như là cái đinh đâm vào trong lòng.
Đau nhói cực kỳ.
Mà hiện tại, hắn nghe được Đan Ba nói, hắn muốn nhìn thấy Trí tộc khiêu chiến Nguyên tộc.
Thoáng dừng lại một chút, Tô Trầm nói:
“Ngươi biết nếu ngày kia thật sự đến, mà Trí tộc thất bại, sẽ phải đối mặt vận mệnh thế nào chứ?”
“Đương nhiên.”
Đan Ba mỉm cười:
“Không phải là diệt vong sao? Mấy vạn năm trước Áo Thế đế quốc đã biểu diễn qua một lần. Nhưng vậy thì làm sao? Bởi vì thắng không được, thế nên liền không khiêu chiến nữa? Đây đâu phải phong cách của Bạo tộc chúng ta.”
Tô Trầm ngơ ngác.
Bởi vì thắng không được liền không khiêu chiến?
Lời Đan Ba như tiếng trống chiều chuông sớm nổ vang trong lòng Tô Trầm.
“Ngươi...”
Tô Trầm thì thào lẩm bẩm.
Đan Ba quay đầu lại nhìn Tô Trầm một cái, lộ ra ý cười:
“Những Thú tộc đó, mấy vạn năm ức hiếp trên đầu chúng ta, cho tới hôm nay, vẫn cứ chiếm giữ hơn một nửa đất đai thế giới này, chúa tể của thế giới này. Chúng mới là kẻ địch lớn nhất, đối thủ mạnh nhất của chúng ta. So với chúng nó, cừu hận giữa Bạo tộc và Nhân tộc có đáng là gì? Mà không có bọn chúng, chúng ta liền có thể nắm giữ càng nhiều đất đai, càng nhiều tài nguyên, biết đâu Nhân tộc và Bạo tộc không cần tiếp tục phải cừu hận như hiện tại. Thế thì tại sao chúng ta không thể đi đối phó chúng? Lại vì chúng nó cường đại, chúng ta liền đánh mất luôn cả dũng khí khiêu chiến?”
Tô Trầm nhất thời không nói gì.
Mặc kệ thế nào, hắn đều không cách phản bác lời Đan Ba.
Nụ cười của Đan Ba càng lúc càng mở lòng:
“Quả nhiên ngươi chưa nghĩ tới? Có lẽ ngươi có đảm lượng, nhưng còn chưa đủ. Nhân tộc các ngươi là vậy, nghĩ quá nhiều, quá mức tỉnh táo. Chính bởi tư tưởng đó mà mất đi dã tâm cùng đấu chí. Các ngươi đã bao nhiêu năm không ảo tưởng qua sẽ đánh bại Thú tộc? Có lẽ ở trong mắt các ngươi, chỉ có Bạo tộc mới là kẻ thù xâm lược, đúng không? Bởi vì các ngươi chỉ có đối phó được chúng ta... Chỉ có những đối thủ các ngươi có thể thắng mới gọi là đối thủ, đúng không?"