Chương 859 Dâng tặng lễ vật (Thượng) (1)
Tô Trầm tiếp tục nói: “Có muốn kích thích hơn không?”
Khương Liễu ngạc nhiên: “Còn có cái gì?”
“Không phải ngươi có thể cảm nhận được sao?” Tô Trầm nâng nầng cằm.
Khương Liễu sửng sốt, tinh tế cảm nhận một chút ý nghĩa kiếm kia truyền đến, sau đó biểu lộ lập tức phong phú hẳn lên.
Hắn liên tục lắc đầu: “Điều này không có khả năng.”
“Không thử thì làm sao biết không thể?” Tô Trầm lại nói.
“Là gì thế?”
“Đến cùng là cái gì?”
Mọi người cùng hỏi.
Khương Liễu nhìn kiếm kia, lẩm bẩm: “Là bay... nó muốn mang ta phi hành.”
Xoát!
Kiếm kia phá không bay tới.
Xuyên qua khe hở trong đám người trực tiếp đi vào dưới chân Khương Liễu rồi thẳng tắp lao đi.
Ngay sau đó, Khương Liễu thét chói tay bay vào không trung.
Hắn đứng trên thân kiếm, trái phải lung lây, đồng thời hô lớn: “Trời ạ, trời ạ! Ta thật sự bay lên. Ta đứng trên thân kiếm bay lên!”
Tô Trầm móc móc lỗ tai: “Giọng nhỏ một chút, đã bảo dưới nói có Bạo tộc mà.”
Lần này mọi người đều nhìn choáng váng.
Kiếm kia chở Khương Liễu bay cuồng bay vòng quanh đỉnh núi, Khương Liễu ban đầu lắc lư không quen, dần dần mới làm quen được. Hắn tốt xấu gì cũng là Khai Dương cảnh, tuy phi hành trong cuồng phong lạnh thấu xương nhưng muốn ổn định thân thể thì không thành vấn đề.
Sau khi trải qua hoảng sợ ban đầu, Khương Liễu dần dần bình phục tâm tình, hai tay giang trên không trung kích động và hưng phấn không tả.
“Sung sướng quá!”
“Nghiện quá đi!”
Khương Liễu một bên la một bên cười to, phía dưới là vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Nhưng rất nhanh, phi kiếm liền chậm lại rồi dần dần có chút bay không nổi..
Khương Liễu cảm thấy kiếm không ổn, la lên: “Trấn chủ, kiếm này không đủ nguyên lực để bay.”
Tô Trầm lười biếng nói: “Vốn là ngươi không thể trông cây vào cây kiếm có thể mang ngươi bay được. Nó bay không nổi, không phải ngươi vẫn còn khí lực sao?”
Khương Liễu bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lực từ dưới chân tiến vào phi kiếm, tốc độ phi kiếm chợt nhanh hơn. Không chỉ có như vậy, sau khi tiếp nhận nguyên lực của Khương Liễu, phi kiếm càng dễ bị Khương Liễu sai khiến hơn, tả xung hữu đột rất dễ điều khiển.
Khương Liễu hưng phấn nói: “Thì ra là dùng như thế, nó cần Nguyên sĩ cung cấp nguyên lực cho nó.”
Tô Trầm nói: “Vốn chính là vậy, ngươi nghĩ nó là Xuyên Vân Toa à? Đây là hồn khí, vũ khí có ý chí linh hồn, chẳng những có thể dùng để chiến đấu càng có thể cho ngươi thao túng nó một cách thật linh hoạt. Ngự kiếm phi hành chỉ là một trong những cách thức sử dụng nó mà thôi, tác dụng chân chính của nó là công kích cự ly xa. Giống như thế này.”
Tô Trầm vung tay lên, một cây hồn kiếm thế mà bay ra, xoát xoát xoát chém ra một trận kiếm khí về phương xa, trong khoảnh khắc chém trọc một mảnh tùng lâm, cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần cách thức chiến đấu của mọi người trước kia.
Chỉ một hạng này thôi là có thể tăng rất nhiều sức chiến đấu của người sử dụng, mọi người nhìn thấy hâm mộ không thôi.
Chỉ là mọi người đều là xuất thân quân nhân, tuy rất là thích nhưng không dễ mở miệng.
Tô Trầm nhìn bọn hắn, hỏi: “Làm sao? Các ngươi không thích à?”
Mọi người đồng loạt nói: “Thích a!”
Tô Trầm: “Vậy vì cái gì không tìm ta để đòi?”
Mọi người kinh ngạc: “Có thể có một cái sao?”
Tô Trầm đáp: “Đương nhiên, ai cũng có.”
Mọi người đều ngốc rớt.
Bính!
Một tiếng chấn vang.
Chính là Khương Liễu cả kinh không khống chế được nguyên lực cắm đầu xuống đất.
Rốt cuộc đến sinh nhật A Nỗ Bỉ.
Không hề nghi ngờ gì đây là ngày vạn chúng chú mục, không có Bạo tộc nào biết A Nỗ Bỉ sẽ làm ra cái dạng gì trong ngày sinh nhật của mình, nhưng mọi người cũng không có chờ mong sẽ có việc gì tốt vào ngày này cả.
Bởi vì dựa theo truyền thống, hắn sẽ luôn làm ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Có một lần trong sinh nhật A Nỗ Bỉ, vị Phong Quân này công nhiên thảo luận muốn dùng nơi Chính Sự Điện của mình làm một trò chơi, muốn từng tên quan viên dâng thê tử của mình lên. Tuy sau đó bị Tát Khắc Nhĩ khi đó còn sống ngăn cản, nhưng vẫn có một số Tướng quân dâng lên. Vị Liêu Toa phu nhân xinh đẹp động lọng người vừa chết cách đây không lâu chính là bị dâng lên như vậy.
Còn có một lần sinh nhật, A Nỗ Bỉ hạ lệnh đốt phòng ở của mình, lý do là hắn muốn xác nhận mình là Hoàng đế, có quyền lực muốn làm gì thì làm. Khi Tát Khắc Nhĩ đuổi tới thì phòng ở đã bị đốt hơn phân nửa. Tát Khắc Nhĩ phẫn nộ “tập quân”, hắn ấn A Nỗ Bỉ lên trên mặt đất rồi đánh một trận tơi bời, A Nỗ Bỉ một bên bị đánh một bên thì cười to.
Lại trong một lần sinh nhật, A Nỗ Bỉ cuối cùng cũng bình thường được một chút, hắn chỉ quyết định tự mình hạ tràng giác đấu với một đầu yêu thú. Cái này thì không có gì, nhưng sau khi chấm dứt giác đấu, hắn... lên nó.
Đúng vậy, hắn làm một con yêu thú,k trước mặt toàn bộ quý tộc tại giác đấu tràng.
Tát Khắc Nhĩ tức giận đến muốn điên luôn, nhưng mà rất hiển nhiên, hắn có thể quản rất nhiều chuyện của A Nỗ Bỉ, duy chỉ không thể quản lão nhị của bệ hạ, dù sao đây là việc tư của hắn.
Chính vì loại tình huống này cho nên mỗi lần thọ yến A Nỗ Bỉ đều làm ra chuyện đa dạng quái dị đã trở thành thói quen của mọi người.
Đây là ngày sinh nhật đầu tiên sau khi Tát Khắc Nhĩ chết đi, A Nỗ Bỉ sẽ làm như thế nào? Mọi người đều rất chờ mong.
Sáng sớm Tô Trầm đi vào hoàng cung của A Nỗ Bỉ.
Làm nội thị trưởng của Phong Quân, Tô Trầm vẫn có công tác cố định thuộc về mình, đương nhiên trách nhiệm chủ yếu của hắn là làm A Nỗ Bỉ vui vẻ - Ở thời điểm chỉ dạy cho đám Nhạc Phong, Tô Trầm thường xuyên xuất ra một số thủ đoạn nhỏ để thỏa mãn nhu cầu biến thái của A Nỗ Bỉ.
Đối với Tô Trầm chuyện này cũng không quá khó.
Thật ra rất dễ dàng lý giải cách sống của A Nỗ Bỉ.
Thân là Quốc Quân, cái gì hắn đều chơi qua, cái gì đều thấy qua, khi tất cả mọi thứ đều dễ dàng có ở trong tay, thì tất cả mọi thứ đều có vẻ rất là vô vị.
Cho nên A Nỗ Bỉ lúc nào cũng truy cầu những thứ mới mẻ này, vượt khỏi khuôn khổ, nói trắng ra là có thể khiến cho hắn có cảm giác mới mẻ.
Bạo tộc sáng ý có hạn rất khó thỏa mãn tính tham lam về những thứ mới mẻ của A Nỗ Bỉ, nhưng mà đối với Tô Trầm, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì cả.
Những cái đó sợ là không phải là đại hình tiết mục gì cả mà chỉ là một vài sự thay đổi nhỏ nhoi mà thoi đều có thể mang đến cảm thụ mới mẻ cho A Nỗ Bỉ.
Giờ phút này Tô Trầm đi vào phòng A Nỗ Bỉ, không đếm xỉa đám tiểu mỹ nhân kiều diễm, cực hạn mị hoặc nằm ngang dọc trên đất, đi vào trước mặt A Nỗ Bỉ làm lễ, sau đó nói: “Bệ hạ.”
“A, Long Đồ, thân ái nội thị trưởng của ta, ngươi rốt cuộc đến rồi.” A Nỗ Bỉ cười ha ha nói: “Ta đang nhìn hồi âm của ngươi, làm không tệ.”
“Một ít trò vui nhỏ đến từ Nhân tộc mà thôi, bệ hạ, ngài thích là được rồi.” Tô Trầm đáp.
“Sao ngươi lại có trò vui của Nhân tộc?” Bên cạnh Khẳng Ốc âm trầm hỏi.