← Quay lại trang sách

Chương 860 Dâng tặng lễ vật (Thượng) (2)

“Có lẽ là thông qua Bạo tộc phản bội để có được.” Bên cạnh lập tức có một tên Bạo tộc tiếp lời, hắn là tâm phúc của Khẳng Ốc, tự nhiên biết khi nào nên nói gì.

“Thật sự là đến từ nhân loại, tôn kính cung đình chủ quản các hạ, với lại không phải bán đứng, chỉ cần một ít thực vật để bụng là được.” Tô Trầm đáp: “Những người đó là từ chỗ của ngài, Khẳng Ốc đại nhân.”

Khẳng Ốc ngây cả người: “Là những Nhân tộc giác đấu sĩ kia?”

Tô Trầm gật đầu: “Ta khiến cho bọn họ xuất ra một ít thứ tốt để đổi lấy đãi ngộ tốt. Chúng ta đều biết Nhân tộc là chủng tộc tiếp cận nhất với Ảo tộc, có thể phát minh ra các trò vui nhỏ, đầu óc bọn họ dùng tốt lắm. Cứ như vậy để cho bọn họ chém giết lẫn nhau trên đấu tràng thì lãng phí quá. Ý ta là, ít nhất phải đạt được thứ gì đó trong đầu bọn họ trước đã, không cần vội vã để cho bọn họ đi chết làm gì cả.”

A Nỗ Bỉ gật đầu: “Đây quả là một ý tưởng không tệ.”

Khẳng Ốc còn muốn nói gì đó, A Nỗ Bỉ phất tay: “Khẳng Ốc, ta biết ngươi không thích Long Đồ, nhưng đừng dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy đi hãm hại Long Đồ, Mau lôi người kia ra ngoài chém.”

Vì thế cái tên Bạo tộc vừa rồi nói Tô Trầm bán đứng Bạo tộc lập tức bị lôi ra ngoài.

Sắc mặt Khẳng Ốc hơi đổi, không dám nói gì nữa.

A Nỗ Bỉ nói: “À, nói đến đám Nhân tộc kia, đây là kinh hỉ của ngươi sao?”

Tô Trầm đáp: “Có một phần, nhưng không phải tất cả.”

A Nỗ Bỉ cười rộ lên: “Ta biết mà, ngươi không phải là một người tùy tiện chỉ dùng có mấy vật nhỏ đó để lấy lòng ta. Nói cho ta biết, lần này ngươi chuẩn bị kinh hỉ gì cho ta đi!”

“Không phải chỉ có tiết mục mới mang đến kinh hỉ, có một số an bài nói ra sẽ không còn hiệu quả.” Tô Trầm đáp.

A Nỗ Bỉ: “Ồ? Vậy nói nghe một chút đi.”

Tô Trầm nói: “Kể ta sẽ khiến những võ sĩ này sẽ dâng tăng lễ vật gì cho ngài à? Làm cho bọn họ phủ phục dưới chân ngài, dùng lòng trung thành tận từ đáy lòng tán tụng ngài, ca tụng ngài, phục tùng ngài.”

Khẳng Ốc cười to: “Chuyện này không có khả năng, những Nhân tộc chiến sĩ này thà chết chứn tuyệt đối không dễ khuất phục như vậy.”

Nhân tộc có thể chiến đấu với Bạo tộc tuyệt đại đa số đều là chiến sĩ kiệt xuất, cho dù bị bắt cũng không dễ dàng hàng. Điểm này có thể xác nhận từ lúc Tô Trầm diễn trò nhưng chỉ có ba người quỳ lại.

Càng đừng nói là Tô Trầm muốn bọn họ đi biểu diễn ca tụng A Nỗ Bỉ.

Làm như thế ý nghĩa là phải diễn thật nhập tâm, chỉ cần có chút xíu không cam là rất khó biểu diễn tốt.

Tô Trầm mỉm cười: “Cho nên mới nói, hoàn thành một khiêu chiến mà người khác không có khả năng hoàn thành mới có thể mang tới sung sướng. Vĩ đại A Nỗ Bỉ nhận nhân loại ca tụng, tin tưởng việc này sẽ trở thành kiêu ngạo của toàn bộ Liệt Diễm bộ lạc.”

“Ha ha ha ha! Đây thật sự là một ý tưởng phi thường không tệ.” A Nỗ Bỉ cười to. Theo như lời của Tô Trầm, nếu nói như vậy thì có thể hoàn thành chuyện người khác làm không được cũng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo, cũng không phải chỉ có ngoài ý muốn mới là kinh hỉ.

“Nếu như vậy, chúng ta còn chần chờ gì nữa? Ta muốn lập tức xem lễ vật của ngươi!” A Nỗ Bỉ la lớn: “Đi thôi, đám tiểu nhị của ta, mau cùng ta đi giác đấu tràng, nhìn Nhân tộc phủ phục dưới chân của ta!”

“Rống!”

Cũng không biết từ nơi nào phát ra tiếng la cuồng bạo giao hòa với tiếng kêu gào của A Nỗ bỉ, từ cung điện thế mà lập tức chạy ra mấy trăm trên dũng sĩ, cũng nhau hoan hô gào lên.

Đồng thời A Nỗ Bỉ cũng cởi, cả người trần truồng xông ra ngoài, hoàn toàn không có uy nghiêm ứng với một tên Hoàng đế.

Nhưng Tô Trầm không thấy kỳ quái, hắn biết đây chính là nghi thức của Bạo tộc, dùng loại phương thức này để trương dương, để bá đạo, hoành hành không kiêng nể bày ra sự hoang dã nguyên thủy nhất trong thân thể của bọn họ ra ngoài.

Bọn họ rất lộn xộn tuôn ra giác đấu tráng, ở chỗ đó uống rượu mạnh, nhìn những màn biểu diễn tàn khốc nhất, gầm rú thật lớn tiếng, phóng thích tinh lực dư thừa của mình.

Lại mội trận giác đấu biểu diễn long trọng bắt đầu diễn ra trong bầu không khí này.

Bởi vì là thịnh yến Hoàng đế, cho nên biểu diễn cũng dùng quy cách tối cao.

Đương xưng là Giác Đấu Chi Vương, Bạo tộc dũng sĩ Tháp Khắc • Đồ Lục Chi Phủ vì A Nỗ Bỉ trình diễn một trận giết chóc hoa lệ nhất, tiếp dến là đại quyết đấu của các tử sĩ hắc ám, những người cao to có làn da đen tối này khát máu tàn bạo, bọn thích họ chém đối thủ ra làm đôi, để máu tươi đối thủ cọ rửa mình. Loại phương thức chiến đấu cuồng dã này đạt được sự khen ngợi trầm trồ của các quý tộc.

Một hồi lại một hồi giác đấu biễu diễn cứ như vậy diễn ra, một hơi biểu diễn bảy tràng.

Thẳng đến tràng giác đấu thứ tám, giác đấu sĩ Nhân tộc của Tô Trầm rốt cuộc lên sân.

Ba mươi tên giác đấu sĩ bước chân chỉnh tề đi lên chiến trường, mang theo ý chí chiến đấu dâng trào.

Bọn họ đi vào gần đại giác đấu tràng, sau đó quì một gối, cùng nhau rống to: “Ra mắt vĩ đại thủ lĩnh, binh sĩ trung thành nhất của ngài nguyện vào sống ra chết vì ngài, bách tử vô hối!”

Tiếng hô chấn thiên, Bạo tộc nghe vậy tất cả đều ngây người.

Những nhân loại chết tiệt này thế mà quỳ lại Bạo tộc?

Nếu bảo trong Nhân tộc nhảy ra một hai tên nhát gan làm phản thì cũng thôi đi, nhưng mà giống như bây giờ mười mấy tên đồng nhịp quỳ trên mặt đất hô to khẩu hiệu, mặt mang kích động, ánh mắt kiên định...

Đây đã không phải là chuyện mà tử vong uy hiếp có thể làm ra.

Đây là cần phải có tín ngưỡng kiên định thật sự, có phải thật sự quy thuận mới làm được.

Nhưng việc này sao có khả năng?

Bạo tộc chỉ am hiểu giết người, nhưng không am hiểu phục nhân.

Bọn họ bị tẩy não hả?

“Ha ha ha ha!” A Nỗ Bỉ điên cuồng cười rộ lên: “Ngươi nói không sai, bọn họ quỳ lạy ta!”

Trước tiên là nói trước một ít nội dung, tuy nó sẽ giảm bớt kinh hỷ nhưng sẽ làm gia tăng mong chờ.

Sau kh mong chờ được thỏa mãn, A Nỗ Bỉ đạt được cảm thụ sung sướng trước nay chưa từng có.

Không thể không thừa nhận, Hãn Bố Nhĩ đánh giá thật không sai. Nếu Tô Trầm đi quan lộ, xác thực rất thích hợp làm lộng thần.

Ngay sau đó, tiếng hô chấn thiên vang lên.

Toàn bộ Bạo tộc ở giờ khắc này đều trở nên cao trào, bọn họ hoan hô, hưng phấn, giống như giờ khắc này bọn họ đã thống trị thế giới.

Nhạc Phong mắt lạnh nhìn tất cả, hừ lạnh ở trong lòng: Nhảy đi, cười đi, ngày báo thù chung quy sẽ đến.

Những Bạo tộc này không biết, bọn họ quỳ lạy không phải A Nỗ Bỉ, mà là Tô Trầm.

Đây mới là chủ nhân chân chính trong lòng bọn hắn.

Là mục tiêu để cho bọn họ cùng một lòng thề phải trung thành.

Nếu là Nhân tộc, có lẽ sẽ bất mãn với việc công nhiên hô thẳng tên A Nỗ Bỉ này, nhưng mà ở cái nhìn của Bạo tộc, đây đã đủ rồi, cái đầu đơn giản của bọn họ không chứa được nhiều thứ rắc rối đến như vậy.

Không cần quan tâm tới cảm thụ của đối phương, bản thân vui vẻ là được rồi.