Chương 861 Dâng tặng lễ vật (Hạ) (1)
Hành lễ xong, ba mươi tên Nhân tộc binh sĩ thối lui, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Hành lễ quy hành lễ, vẫn không thể tránh được phải biểu diễn giác đấu.
Mà ở phương diện này, Tô Trầm đồng dạng có chút tâm tư.
Cửa lớn đối diện chậm rãi mở ra, một thân ảnh thật lớn từ sau cửa đi ra.
Đó là một cự nhân cao tới mười lăm thước, trong tay còn cầm một cây hắc viêm thiết chùy, toàn thân trên dưới buột chặt dây thép thô dày, trên đầu chỉ có một con mắt.
“Rông!” Tiếng hô cuồng bạo của nó kích động toàn trường.
“Độc Nhãn Cự Yêu!” A Nỗ Kỉ kêu ra tiếng: “Lại là Độc Nhãn Cự Yêu! Long Đồ, ngươi thế mà để đám binh sĩ ngươi bỏ công huấn luyện đi khiêu chiến Độc Nhãn Cự Yêu!”
“Cũng có khả năng sẽ có điều vi diệu, vĩ đại bệ hạ.”
Độc Mục Cự Yêu, là một cự quái hiếm thấy trong lãnh địa Bạo tộc, vừa không thuộc Thú tộc vừa không thuộc Bạo tộc, nếu nư muốn phân chia thì nó hẳn là Cự Linh nhất tộc.
Cự Linh tộc là Nguyên tộc điển hình, không phải trí tộc.
Chúng nó trời sinh rất to, có hình thể tương xứng với lực lượng cường đại và cực kỳ thèm ăn.
So sánh xuống, Niêm Thổ cự nhân tuy cũng là cự nhân, nhưng nguyên tố cấu tạo nên thân thể chúng nó trên bản chất rất khác với Cự Linh tộc, chỉ là biểu hiện ra hình thái cự nhân ở bên ngoài, trên thực chất là nguyên tố, bởi vậy thuộc về Nguyên Tố tộc.
Nghe nói ở thời kỳ sớm nhất trên Nguyên Hoang đại lục, chính là Thú tộc, Cự Linh tộc và Nguyên Tố tộc tạm đại Nguyên tộc tranh hùng, sau cùng Thú tộc đạt được thắng lợi.
Cự Linh tộc và Nguyên Tố tộc vì vậy suy yếu, mất đi địa phương có tài nguyên phì nhiêu, lại không giống Trí tộc có thể thích ứng hoàn cảnh, dùng tất cả những phương pháp có thể dùng để nuôi sống mình, Nguyên tộc ngu dốt thất bại chỉ có thể đi tới hướng diệt vong.
Ngày hôm nay, trên lãnh địa Bạo tộc vẫn còn sót lại một mảnh khu vực nhỏ thuộc về Cự Linh nhất tộc, chúng ta sinh hoạt rất gian nan ở trong này.
Bởi vì không thuộc chi tộc của Bạo tộc cho nên thái độ của Bạo tộc đối với chúng nó cũng là tận lực bắt và giết chóc. Nhưng dựa vào tính đặc thù khu vực mà bọn nó sinh hoạt, những tên to con này vẫn kéo dài được hơi tàn.
Cự Linh tộc là thiên phú Nguyên tộc, mỗi một tên đều có thực lực cường đại. Chúng nó thất bại là do số lượng rất thứa thợt cộng với trí tuệ thấp, không có quan hệ gì tới thực lực thân thể.
Một tên Độc Mục Cự Yêu trưởng thành, thực lực tối thiểu là cấp bậc Lĩnh chủ, lực lượng mạnh mẽ làm cho người ta tuyệt vọng, cho dù là Bạo tộc cũng không nguyện ý đối đầu.
Mà hiện tại, Tô Trầm thế mà an bài binh sĩ của hắn đi khiêu chiến một đầu Độc Mục Cự Yêu.
Nếu vậy thì không bằng cho bọn họ đi khiêu chiến Liệt Xỉ Giảo Lang ở hai thàng trước - Ít nhất các binh sĩ còn có một phần khả năng phản kích giết chết.
A Nỗ Bỉ lần đầu tiên có cảm giác đau lòng - Đây nhưng là những Nhân tộc cúng bái quỳ lạy mình a.
Ngay cả hắn lúc nào cũng khoái giết đều cảm thấy giết hết quá lãng phí, hẳn là phải lưu một vài tên để giết sau, tốt nhất là tự tay mình giết, cảm thụ lạc thú của việc tàn phá những vật tốt đẹp, mà không phải như bây giờ tùy ý để một đầu Độc Mục Cự Yêu tiêu xài như thế.
Đang ở trong loại tâm tình này, hắn nghe được Tô Trầm hồi đáp: “Cũng có khả năng hoàn toàn trái ngược, vĩ đại bệ hạ.”
“Ngươi nói cái gì?” A Nỗ Bỉ giật mình.
Tô Trầm vung tay lên: “Ngày vẫn là tận mắt nhìn đi.”
Theo sự xuất hiện của Độc Mục Cự Yêu, trên giác đấu tràng một tràng chiến đấu liền bắt đầu.
Độc Mục Cự Yêu là Nguyên tộc, có thiên phú nắm giữ nguyên năng lực, nhưng thân là cự nhân chúng nó giống với Bạo tộc, càng thích dùng nắm tay của mình để chiến đấu.
Giờ phút này vừa lên tràng, Độc Mục Cự Yên liền vung đại thiết chùy của hắn nện xuống những Nhân tộc binh sĩ kia, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
Nếu là hai tháng trước, những binh sĩ này có lẽ đã bị tiếng rào giận dữ cùng dư ba công kích làm ngã sấp.
Nhưng hai tháng huấn luyện, mọi người đã sớm xưa đâu bằng nay.
Không nói cái khác, ngày hôm nay trong ba mươi gã Nhân tộc này, Diêu Quang cảnh không đã có ba cái. Nói cách khác luận thực lực, thật ra chỉ cần một mình Nhạc Phong là đã có thể đối phó Độc Mục Cự Yêu.
Nhưng Tô Trầm có nói qua là không cho phép bọn họ biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ như vậy, cho nên Nhạc Phong được lệnh hạn chế phát huy, không thể dao động thực lực vượt quá Khai Dương đỉnh phong. Hắn lên sân khấu tác dụng chính của hắn là bảo vệ những binh sĩ khác, tránh cho thương vong. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không không thể bại lộ thực lực.
Dưới tình huống như vậy, Độc Mục Cự Yêu mới có thể chiến một trận với Nhân tộc binh sĩ.
Thời khắc này Độc Mục Cự Yêu vừa động, ba mươi người trên tràng đều xuất kiếm.
Ba mươi người giữa sân, ngoại trừ Nhạc Phong là Diêu Quang ra còn có bốn gã Khai Dương cảnh, hai mươi lăm tên Phí Huyết cảnh. Cho dù không có sự tồn tại của Nhạc Phong thì lực lực cũng không kém Độc Mục Cự Yêu bao nhiêu cả. Đây là do Tô Trầm cố ý an bài, chỉ có ở trong tình huống lực lượng cân bằng mới có thể đánh ra một trận chiến phấn kích nhất. Cũng chỉ có dưới tình huống lực lượng cân bằng mới có thể tạo một áp lực đủ lớn lên mọi người, dùng để huấn luyện bọn hắn rất tốt.
Thời khắc này đồng loạt xuất kiếm, chỉ thấy từng đạo từng đạo kiếm khí sắc bén tóe ra.
Bởi vì nguyên nhân trong tay đều cầm hồn khí, kiếm khí lạnh thấu xương cho nên dù chỉ là Phí Huyết cảnh phát ra công kích, khi đánh vào trên thân Độc Mục Cụ Yêu đều có thể lưu lại một đạo vết thương nhàn nhạt..
Những vết thương này tuy không nặng, nhưng mà tích tiểu thành đại, vẫn như cũ có thể gây ra rất nhiều thương tổn tới Độc Mục Cự Yêu.
Trong kiếm khí vù vù vù, Độc Mục Cự Yêu chốc lát đã bị mấy chục kiếm vây quanh.
Cự yêu phát ra tiếng gầm rú bất mãn, đại thiết chùy gào thét xông lại, nhưng các binh sĩ rất tránh né đúng lúc linh hoạt, kế đó là một mảng khói bụi tản ra, chỉ lưu lại một cái hố chùy thật lớn trên mặt đất.
Ba mươi binh sĩ lấy sáu người làm một tổ, tổng cộng chia làm năm tổ, phân biệt do Nhạc Phong cùng bốn gã Khai Dương cảnh lĩnh đội, tiến thối cùng lúc, mỗi tổ tựa như một người, tổ cùng tổ lại phối hợp tinh diệu. Xuyên qua xuyên lại, công phòng một thể, cứ như là đang trình diễn một buổi biểu diễn đại chiến cự yêu tuyệt hảo vậy.
Độc Mục Cự Yêu kia tuy cường đại nhưng đối mặt với những Nhân loại chiến sĩ linh hoạt thì ngay cả cái bóng đều sờ không được, nó liên tục tru lên giận dữ, nhưng đổi lấy chỉ là từng đạ từng đạo vết thương.
Liền giống như là ba mươi đầu phi điểu linh hoạt đang trêu chọc một con bổn hùng.
“Phối hợp tinh diệu, diễn xuất hoa lệ. Đây là trận giác đấu phấn khích nhất ta từng thấy.” Một gã Bạo tộc quý tộc cười nói.