Chương 862 Dâng tặng lễ vật (Hạ) (2)
“Đúng là như vậy.” Một tên Bạo tộc quý tộc khác phụ họa: “Tuy ta càng thích phương thức chiến đấu trực tiếp, đơn giản, tàn bạo hơn, nhưng không thể không thừa nhận, ngẫu nhiên nhìn thấy loại chiến đấu như thêu hoa này cũng rất có ý tứ.
“Chiến đấu như thêu hoa. Cách nói của Bá Khảo các hạ thật là thú vị, khó được là, loại phương thức chiến đấu này thế mà do một tên Bạo tộc khai sáng.”
“Sau đó lại dạy cho Nhân tộc.”
“Trời ạ, thế giới này làm sa vậy? Các tộc đều điên hết rồi sao?”
“Ha ha ha ha!”
Các quý tộc cùng nhau phát ra tiếng cười to phóng đãng
Bạo tộc chưa bao giờ che dấu sự thô lỗ và dã man của mình, dưới cái nhìn của bọn họ, đây vốn là bản tính bình thường của một chủng tộc, thậm chí là cần thiết.
Chỉ có những Nhân tộc ẻo lả này mới quan tâm tới kỹ xảo.
Vì nguyên nhân này, ở phương diện nào đó thứ này cũng làm hạ thấp đi Bạo tộc.
“Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì bọn họ chung quy sẽ thắng.” Tô Trầm đáp.
“Vậy thì vị tất.” Khẳng Ốc cười lạnh: “Độc Mục Cự Yêu chung quy là Nguyên tộc, lực lượng Nguyên tộc không có đơn giản như vậy.”
Độc Mục Cự Yêu có lực lượng rất mạnh, nhưng đây không có nghĩa là hắn chỉ biết dùng sức lực để chiến đấu.
Quả nhiên, theo tiếng nói của Khẳng Ốc, sau khi ý thức được đánh khinh đánh cuồng không giải quyết được đối thủ thì Độc Mục Cự yêu thực hiện thay đổi.
Nó rít gào một tiếng, đánh mạnh một quyền lên người mình, sau đó trên người phát ra hào quang như máu.
Dưới sự chiếu rọi của hào quang màu máu, Độc Mục Cự Yêu thân hinh đang chậm chạp chợt trở nên mau lẹ hơn.
Nó vù một cái xông ra ngoài, lấy phương thức mau lẹ tuyệt luân tiếp cận đối thủ, nện xuống cự phủ.
“Cuồng nhiệt khát máu, lại còn là một đầu cự yêu đi lộ tuyến giáp lá cà.” Các quý tộc đều kinh hô.
Làm Nguyên tộc, Độc Mục Cự Yêu có thiên phú nguyên kỹ của mình, không có am hiểu cùng một con đường với Cự Linh tộc.
Đầu Độc Mục Cự Yêu này, hiển nhiên càng thích dùng nguyên lực gia trì tự thiên, là điển hình đi theo lộ tuyến của Bạo tộc.
Cự Yêu tốc độ nhanh hơn chẳng dễ gì né tránh.
Đối mặt cự chùy từ trên trời giáng xuống, các binh sĩ không màng sống sót.
Bọn họ không màng tất cả, đồng thời bay lên, kiếm quang hội tụ thành kiếm trụ đón lấy, trực diện chống lại cực đại thiết chùy kia, chỉ thấy chùy ảnh sặc sỡ va vào vô tận kiếm quang, dấy lên một tầng hỏa hoa sáng lạn.
Lần này đại thiết chùy thế mà không thể phá kiếm trận.
“Hô!” Trên thính phòng đồng loạt phát ra tiếng hô khiếp sợ.
“Bọn họ đỡ được!”
“Bọn họ thế mà đỡ được!”
“Gặp quỷ rồi, bọn họ làm cách nào?”
Một ít Bạo tộc đã bắt đầu rống lên, bọn họ có chút không thể tin được.
Lực lượng của Độc Mục Cự Yêu quá mạnh mẽ, cho dù ở trong Lĩnh chủ cấp cũng là một loại khủng bố nhất, đây không phải là một vài tên Khai Dương cảnh cộng với một đám Phí Huyết cảnh liên thủ là có thể dễ dàng kháng cự.
Chỉ có Tô Trầm biết rõ ở trong lòng.
Vừa rồi nhìn như là đánh bừa, nhưng tự nhiên là Nhạc Phong vụng trộm xuất lực.
Cuối cùng hắn khống chế rất tốt, không để cho mọi người nhìn ra, do đó hình thành cục diện thế lực ngang nhau.
Vậy là đủ rồi.
Độc Mục Cự Yêu một kích vô công, Nhân tộc binh sĩ biến hóa kiếm trận, ba mươi đạo kiếm ảnh trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo kiếm quang cự đại nghênh diện đánh xuống.
Một kiếm này khủng bố cực kỳ, ngay cả cự yêu đều phát ra tiếng la thống khổ, đại thiết chùy dưới kiếm quang nhộn nhạo có chút chống đỡ không được, Bạo tộc nhìn thấy vậy kinh ngạc không thôi.
Giao chiến cùng Nhân tộc nhiều năm, những Nhân tộc này bày ra thực lực bọn họ rất rõ ràng.
Nhân tộc ở phối hợp đúng là viễn siêu bọn họ, nhưng mà muốn bày ra trình độ thống nhất như thế thì cần năm tháng rèn luyện dài đằng đẵng.
Nếu là một đội ngũ Nhân tộc cố định thì thôi đi, vấn đề là những binh sĩ này đều là tù binh nha, bọn họ xuất thân từ các trấn, doanh, đội khác nhau trong Thiên Uy Quân, tuy cùng thuộc một quân nhưng đều có lệ thuộc, có người trước khi làm tù binh căn bản không biết nhau, chớ đừng nói chi huấn luyện cùng nhau.
Dưới tình huống như vậy, thế mà còn có thể phối hợp được như vậy, quá mức dọa người rồi.
Thật ra việc này rất đơn giản.
Cái này hiển nhiên có một phần nguyên nhân là Tô Trầm huấn luyện nghiêm khắc, một nguyên nhân càng quan trọng là tính đồng nguyên của Vô Cấu Tâm Pháp khiến cho năng lực phối hợp của mọi người tăng lên trên diện rộng. Ngoài ra phục tùng Tô Trầm cùng phục tùng Bạo tộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, khi mục tiêu làm việc thay đổi thì tính tích cực cũng sẽ không giống. Đương nhiên việc này sẽ không nói quá tỉ mỉ.
Ngay cả đánh bừa đều hơn đối thủ thì Độc Mục Cự Yêu nhất định sẽ thất bại.
Tuy trước đó nó sử dụng ra vài loại nguyên kỹ, bày ra thực lực khủng bố mà cường đại nhưng mà có Nhạc Phong âm thầm bảo vệ, vẫn có thể nhất nhất hóa giải được thủ đoạn của đầu cự yêu này.
Sau cùng, sau khi trả giá bằng việc ba người bị thương nhẹ, ba mươi tên Nhân tộc binh sĩ thoải mái giải quyết Độc Mục Cự Yêu.
Một khắc khi thân hình khổng lồ của cự yêu ngã xuống, tất cả Bạo tộc đều sôi trào, kích động.
A Nỗ Bỉ tự mình đứng dậy vỗ tay.
Hắn nói với Tô Trầm: “Làm đẹp lắm, nội thị trưởng của ta, đây là trận giác đấu xuất sắc nhất ta từng thấy.”
Tô Trầm nói: “Nhận sự khích lệ của bệ hạ, thần hết sức vinh hạnh.”
“Ngươi làm cách nào để đạt được tất cả những thứ này?” Một gã quý tộc hỏi.
“Như ngài chứng kiến, ta huấn luyện bọn họ. Loại huấn luyện này không chỉ có dạy dỗ lòng trung thành, đồng dạng cũng giao phó lực lượng cho bọn họ.” Tô Trầm hồi đáp.
“Giao phó lực lượng cho bọn họ? Ý ngươi là huấn luyện bọn họ à?” Một âm thanh vào lúc này truyền đến.
Là một trong các Chiến Thần, Ngả Phất Lý Cách Tư.
“Đương nhiên.” Tô Trầm hồi đáp.
“Hai tháng, liền huấn luyện thành tình trạng này... Ngươi có thể huấn luyện Nhân tộc, vậy ngươi có thể huấn luyện Bạo tộc không?” Ngả Phất Lý Cách Tư tiếp tục hỏi.
Tô Trầm khóe miệng lộ ra mỉm cười: “Đương nhiên, tôn kính Ngả Phất Lý Cách Tư điện hạ.”
Tĩnh lặng.
Một trận tĩnh lặng quỷ dị.
Thật lâu sau, vẫn là Ngả Phất Lý Cách Tư đánh vỡ trầm mặc.
“Ngươi rất tài hoa, Long Đồ, tài hoa hơn ta tưởng tượng. Chỉ tiếc là ngươi dùng tài hoa của mình sai chỗ...”
“Ý ngươi là, lấy lòng vĩ đại đế vương là sai lầm sao? Đại Tướng quân của ta.” A Nỗ Bỉ híp mắt hỏi.
Ngả Phất Lý Cách Tư nói: “Ta chỉ cảm thấy hắn có thể phát huy rất tốt tài trí của mình ở một nơi, bệ hạ.”
Sau đó hắn nhìn về phía Tô Trầm: “Ngươi có hứng thú đến dưới trướng ta hay không, ta có thể giao một chi quân đội cho ngươi huấn luyện. Nếu ngươi làm đươc tốt, ta có thể giao toàn bộ quân đội của ta cho ngươi huấn luyện.”
Tô Trầm hồi đáp là: “Ngả Phất Lý Cách Tư điện hạ, ta nghĩ ngài nói sai một chuyện rồi. Quân đội không phải của ngài, là của bệ hạ, ngài chỉ chưởng quản và chỉ huy bọn họ thay bệ hạ mà thôi.”
Vẻ mặt Ngả Phất Lý Cách Tư nháy mắt trầm xuống.