Chương 863 Thân chinh (Thượng)
A Nỗ Bỉ vỗ tay cười to: “Suy cho cùng, Long Đồ! Ngươi không phụ kỳ vọng của trẫm với ngươi.”
Ngả Phất Lý Cách Tư liếc mắt nhìn Tô Trầm thật sâu: “Rõ ràng có tài hoa rất tốt, lại cố tình không đi chính đạo.”
Sau đó hắc lắc đầu thở dài rời đi.
Tô Trầm than thở: “Vị điện hạ này vẻ mặt làm như ta nhảy vào hố phân mà không hay vậy...”
Châm ngòi hữu hiệu.
A Nỗ Bỉ sắc mặt âm trầm.
Hắn siết chặt hai tay: “Người kia thật sự khiến cho người ta chán ghét... Sau Tát Khắc Nhĩ, lại có một tên khiến ta chán ghét.”
Có quý tộc ở bên cạnh góp lời: “Ngả Phất Lý Cách Tư điện hạ là vương thất trung thần.”
A Nỗ Bỉ cả giận nói: “Đây là lý do để hắn không đếm xỉa ta, một lần lại một lần khiêu khích ta sao? Lấy trung thành làm khẩu hiệu, giơ cao gậy chính nghĩa, đi gõ lên đầu Hoàng đế ta? Không đếm xỉa uy nghiêm, quyền thế, còn có địa vị của ta! Trung thành như vậy cũng xứng gọi là trung thành?”
Người khuyên can lập tức thức thời ngậm miệng.
Dưới loại tình huống này ai cũng biết nếu tiếp tục vì Ngả Phất Lý Cách Tư mà nói chuyện thì sẽ không có quả ngọt để ăn.
Tô Trầm nói: “Chiếu theo lời của bệ hạ, đây chỉ là một vị Tướng quân giả dạng trung thành, vô lễ mà thôi. Vô luận từng có được công huân như thế nào, không đếm xỉa Quân vương như vậy, đều là trái với pháp luật, đều là sai lầm, là không nên.”
Nghe Tô Trầm nói chuyện, vẻ mặt A Nỗ Bỉ hơi đẹp một chút.
“Ngươi quả nhiên là trung thần của ta, Long Đồ. Chiếu theo lời của ngươi, trung thành là phải với Quân vương. Vô luận trung thành như thế nào, nếu như không đếm xỉa Quân vương như vậy thì đều là sai trái. Đây là vì cái gì ta muốn thử lòng trung thành của bọn họ. Bọn họ luôn dùng danh nghĩa và sự giả tạo để ngăn ta làm cái này, làm cái kia. Nếu ta là Hoàng đế chí cao, nếu ta đứng đầu vạn dân, thì bọn họ phải nghe ta hết mới phải! Không nên ý kiến phản đối nhiều như vậy!” A Nỗ Bỉ rít gào nói.
“Ngài nói rất đúng, bệ hạ của ta. Bất luận người nào bất trung với ngài đều phải chịu trừng phạt.” Tô Trầm bất động thanh sắc nói.
Hôn quân sở dĩ là hôn quan, nguyên nhân rất lớn là do bọn họ lẫn lộn trung thành với mình và trung thành quốc gia vào một chỗ.
Ở cái nhìn của vị hôn quân này, mình liền đại biểu cho quốc gia, Đế vương chân chính muốn làm gì thì làm.
Nhưng ngay sau đó, A Nỗ Bỉ nhụt chí nói: “Vấn đề là Ngả Phất Lý Cách Tư thì không được. Tuy ta có thể giết chết rất nhiều mục tiêu mà ta muốn giết, nhưng vẫn có một số ngoại lệ. Ta không thể tùy ý giết Ngả Phất Lý Cách Tư, thậm chí không thể xử phạt hắn.”
“Bởi vì hắn là Đại Tướng quân trấn thủ Tây Cảnh? Bởi vì hắn nắm binh quyền trong tay?” Tô Trầm hỏi.
A Nỗ Bỉ đáp: “Đều có cả.”
“Nếu như vậy thì đoạt binh quyền của hắn lại.” Tô Trầm tiến đến bên tai A Nỗ Bỉ nói.
“Ngươi nói cái gì?” A Nỗ Bỉ sửng sốt.
“Như ngài nghe thấy.”
A Nỗ Bỉ lắc đầu: “Điều đó không thể nào, Tây Cảnh không thể không có Ngả Phất Lý Cách Tư.”
Tô Trầm nói: “Ta biết, ta không bảo ngài làm nó ngay bây giờ. Có một số việc có thể làm từng bước một.”
A Nỗ Bỉ hỏi: “Làm từng bước một như thế nào?”
Tô Trầm hồi đáp: “Công khai trực tiếp đoạt quyền sẽ bất lợi cho sự thống trị của ngài, nhưng mà hạ thấp uy danh của hắn, khống chế quân đội thuộc về ngài, thì sẽ không ai có thể nói gì nhỉ?”
A Nỗ Bỉ thất thần: “Đến cùng là ngươi có ý gì?”
Tô Trầm cười thần bí: “Còn nhớ rõ Thú tộc sao?”
Nghe được Thú tộc, A Nỗ Bỉ càng thêm không rõ: “Những Thú tộc đang tấn công chúng ta? Làm sao vậy?”
“Chúng nó nỏ mạnh hết đà.” Tô Trầm đáp: “Ngày hôm qua chiến báo đến, Thú tộc đã dẹp xong Tam Sơn Bảo, chỉ dùng một ngày. Ngài biết Tam Sơn Bảo không có phòng ngự quá mực cứng rắn mà phải không, phòng tuyến nơi đó đoạt được từ một chi quân đội bại trận từ trước đó, khuyết thiếu vũ khí, hiến tế và dược phẩm. Nhưng nếu tiếp tục như vậy bọn họ còn có thể chống đỡ thêm được một ngày, thậm chí có thể có tới hai phần ba bộ đội bình yên rút lui. Nghe nói ở thời khắc chiến đấu cuối cùng, Phi Sắc Chi Tâm còn tự mình xuất thủ.”
A Nỗ Bỉ đã hơi hiểu ra: “Nói cách khác lực lượng của chúng nó dừng ở đó đã gần như vô lực tái chiến. Đối với kết quả này ta cũng không thấy quái lạ, trước đó đám phụ tá của ta đã thảo luận qua vấn đề này rồi. Trừ phi lại tới hai tên Yêu Hoàng, bằng không kết cục của Thú tộc nhất định là thất bại rút lui. Nhưng thì tính sao?”
Tô Trầm lắc đầu: “Một trận thắng lợi dễ như trở bàn tay, bệ hạ! Đại biểu cho uy danh, thanh danh, uy nghiêm còn có vạn dân quỳ phục!”
A Nỗ Bỉ giật mình: “Ý ngươi là...”
“Xuất chinh! Ngự giá thân chinh!” Tô Trầm chém đinh chặt sắt nói: “Đây là cơ hội tốt nhất. Thú tộc phạm biên cảnh ta, xâm nhập quốc gia ta. Bệ hạ ngự giá thân chinh, xuất kích Thú tộc, đánh bai bọn họ, giữ gìn non sông ta. Còn có việc gì tốt hơn việc này sao? Khi ngươi đánh bại Thú tộc, cũng là lúc uy vọng của ngài như mặt trời ban trưa, vạn dân sẽ kính ngưỡng ngài. Toàn bộ thần dân đều muốn quỳ rạp dưới chân ngài, cho dù là Ngả Phất Lý Cách Tư...”
A Nỗ Bỉ đã hiểu.
Hắn nheo mắt lại: “Ngươi nói có lý. Trước đó Bạo tộc đều mắng ta không quan tâm khó khăn của dân gian, tuy ta đúng là không quan tâm; Ngay cả Thú tộc tiến công đều không màng tới, đó là vì chúng ta đều biết chúng nó sẽ tự mình rút quân. Nhưng mà nếu có thể chỉ huy một trận chiến dịch đánh bại những Thú tộc này thì sẽ rất có lợi đối với thanh danh của ta, tuy ta không phải rất để ý thanh danh nhưng tổng thể có luôn tốt hơn là không có. Vấn đề duy nhất là...”
“Là cái gì? Bệ hạ?” Tô Trầm hỏi.
A Nỗ Bỉ phất tay: “Việc này rất phiền toái. Ngày dặm xa xôi chạy qua đánh một trận, nghe thật không có ý nghĩa gì cả.”
“Không, chuyện này cũng không phiền toái. Trên thực tế còn khá là thú vị. Bệ hạ, mỗi ngày ở trong hoàng cung buồn tẻ này, chẳng lẽ ngài không cảm thấy bực bội sao? Bạo tộc có lãnh thổ rộng lớn, vô tận sơn hà, những thứ đó ngài đều không có nhìn qua. Chúng nó là của ngài, ngài lại chưa sờ qua phong cảnh xinh đẹp và nữ tử ở nơi đó lần nào. Còn có chiến tranh nữa. Mỗi ngày ngồi ở chỗ này nhìn những nô lệ đê tiện này giác đấu, chỉ là mấy chục người giết nhau mà thôi, làm sao có thể so được với mấy ngàn vạn người giết chóc trên chiến trường? Đó mới là chiến tranh thiết huyết thật sự, nhiệt huyết thú vị a!”
Lời nói mê hoặc của Tô Trầm làm cho A Nỗ Bỉ mắt sáng rực: “Ngươi nói có lý, rất có lý.”
Tô Trầm tiếp tục tăng liều: “Huống chi còn có thể ngăn cản Ngả Phất Lý Cách Tư. Thanh danh của hắn rất cao, mà nếu ngài có thể suất lĩnh một trận thắng lợi vĩ đại, thì không giống.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không tệ, liền như thế đi.” A Nỗ Bỉ rõ ràng kích động hẳn lên.