Chương 864 Xuất chinh (Hạ) (1)
Hắn đứng dậy, bước đi thong thả nói: “Ta có thể tự mình dẫn dắt đại quân lên chiến trường. Thú tộc đã nỏ mạnh hết đà, hiện tại là thời cơ tốt nhất để đánh bọn họ. Những người cho rằng ta không hề màng tới chuyện Thú tộc tiến công sẽ phát hiện, ta, vĩ đại A Nỗ Bỉ, mang một trận thắng lợi vĩ đại cho bọn họ. Ta sẽ xử lý toàn bộ Thú tộc xâm nhập, dùng huyết nhục của chúng nó tẩm bộ đại địa của ta! Ta sẽ trở thành Quân vương chí cao vô thượng, đạt được vạn dân ca tụng, con dân của ta sẽ vì kính yêu ta mà dâng nữ nhân xinh đẹp nhất của họ cho ta.”
“Chính là như vậy đó, bệ hạ.” Tô Trầm nói.
“Nếu bọn họ không dâng đâu?” A Nỗ Bỉ hỏi.
“Bọn họ sẽ.” Tô Trầm hồi đáp: “Ngài thế nhưng là anh hùng tiêu diệt Thú tộc, giết chết vĩ đại Quân chủ Phi Sắc Chi Tâm.”
“Giết chết Phi Sắc Chi Tâm?” A Nỗ Bỉ liên tục lắc đầu: “Không, không. Chuyện đó không có khả năng. Phi Sắc chi Tâm vừa giảo hoạt vừa cường đại, hắn không có khả năng bị giết.”
Ở trong kế hoạch toàn diệt Thú tộc của A Nỗ Bỉ, hoàn toàn không có vị trí của Phi Sắc Chi Tâm.
Làm một vị Yêu Hoàng, nó rất khó bị giết.
Tô Trầm: “Vậy nhưng vị tất, bệ hạ. Ngài có nghĩ tới hay không, vì cái gì Thú tộc biết rõ tất bại nhưng vẫn muốn khởi xướng trận chiến này?”
“Bởi vì có một tên Nhân tộc chết tiệt trộm Yêu Hoàng cung của hắn, Phi Sắc Chi Tâm vì vãn hồi tổn thất mới khởi xướng tiến công Bạo tộc. Tên khốn kiếp chết tiệt này!” A Nỗ Bỉ mắng.
“Đúng là như thế. Phi Sắc Chi Tâm muốn bù lại tổn thất, nhưng hắn lại không đến được lãnh địa Nhân tộc, chỉ có thể xuống tay với Bạo tộc. Như vậy thì bây giờ hắn đã chiếm được bao nhiêu rồi? Theo ta biết thì chỉ có một mà thôi.” Tô Trầm giơ một ngón tay lên: “Đó là nguyên năng tinh phách được dung hợp từ sinh mệnh của Tát Khắc Nhĩ đại nhân và mười tên Chiến Tướng cấp cao. Còn lại đều là một đống vật nhỏ không quan trọng, có lẽ có thể bổ khuyết vào kho hàng trống của hắn, nhưng trên mặt giá trị thì tựa như bọt biển. Ngài cảm thấy hắn sẽ hài lòng sao?”
A Nỗ Bỉ lắc đầu: “Nếu là ta, ta chắc chắn không hài lòng.”
“Đúng là như thế.” Tô Trầm dùng giọng điệu tràn ngập mị hoặc cùng nịnh hót nói: “Cho nên, muốn giết Phi Sắc Chi Tâm cũng không phải quá khó. Chỉ cần lấy ra một ít vật gì đó nó thích, như vậy Phi Sắc Chi Tâm sẽ giống như sói đói nhào tới mà không quan tâm tất cả... Khi đó, chúng ta sẽ giết Phi Sắc Chi Tâm, cơ hội cho bệ hạ có được vô thượng uy nghiêm.”
A Nỗ Bỉ mắt sáng rực như ánh đèn: “Ngươi có biết bảo bối nào có vẻ thích hợp không?”
Tô Trầm nhún vai: “Rất nhiều bảo bối đều có thể. Nguyên Cốt Quyền Trường, Tam Đại Bản Đồ Đằng, tùy tiện cái gì đều được. Mấy cái lại càng tốt.”
Nói đến đây, Tô Trầm rốt cuộc lộ ra hắn giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng không thể phủ nhận, một đề nghị hữu hiệu nhất định là một đề nghị đả động lòng người.
Mặc kệ Tô Trầm có âm mưu như thế nào, hắn thành công.
Vào lúc ban đêm, A Nỗ Bỉ liền làm ra quyết định.
Hắn muốn ngự giá thân chinh, dẫn dắt hai mươi vạn đại quan Liệt Diễm bộ lạc nghênh chiến Thú tộc.
“Lịch sử sẽ khắc ghi thời khắc này!” A Nỗ Bỉ nói.
Dưới sự dụ dỗ hết mình của Tô Trầm, A Nỗ Bỉ rốt cuộc quyết định thân chinh.
Khi hắn làm ra quyết định này, đạt được quốc gia trên dưới nhất trí hoan nghênh.
Bản thân Bạo tộc chính là một chủng tộc hiếu chiến nhiệt huyết, có khát vọng tột đỉnh với thắng lợi và vinh quang. Hoàng đế bệ hạ xuất chinh lập tức làm cho những Bạo tộc này nhiệt huyết sôi trào, nói ngắn gọn là sĩ khí gia tăng, uy vọng phát triển, điểm này Tô Trầm nói không có sai chỗ nào.
Liền ngay cả Ngả Phất Lý Cách Tư sau khi nghe được tin tức này đều tỏ vẻ ủng hộ.
Ngả Phất Lý Cách Tư là loại trung thần thật sự, hắn thù ghét Đế vương không phải vì tranh giành.
Cho nên khi A Nỗ Bỉ quyết định thân chinh, ý niệm thứ nhất xuất hiện trong đầu hắn là Hoàng đế dám đánh vẫn tốt hơn không dám đánh nhiều.
Đây là sự khác biệt giữa Bạo tộc thông minh và Nhân tộc thông minh.
Nếu là Nhân tộc, thì nghĩ đến chuyện hôn quân tự mình xuất chinh có khả năng sẽ mang đến tuyệt đối là vô tận phiền toái cùng một hồi tai nạn.
Nhưng trong mắt Bạo tộc, việc này không quan trọng, có một lòng nhiệt huyết hướng về phía trước mới là quan trọng nhất.
Cho dù là một tồn tại cơ trí như Ngả Phất Lý Cách Tư cũng tránh không được có tâm tình như vậy.
Đây là kết quả xảy nên từ văn hóa, tư duy của một chủng tộc, không có liên quan gì tới chỉ số thông minh.
Vì thế dưới sự ủng hộ của đại chúng, Cổ Lan Bảo đại quân chính thức xuất phát.
Làm nội thị trưởng của A Nỗ Bỉ, người khởi xướng trận thân chinh này, Tô Trầm tự nhiên phải đi theo. Không chỉ có vậy, hắn thậm chí còn được phong làm Trùng Kỵ Tướng, đây là một chức quan trong Bạo tộc, có thể lãnh đạo một đội quân Bạo tộc năm ngàn người. Đây không phải là quan chức nhỏ gì, là Tướng lĩnh thực quyền. Cho dù Tô Trầm có được cống hiến là có thể “dạy bảo” bảy mươi ba tên Nhân tộc để chứng minh thực lực nhưng A Nỗ Bỉ bổ nhiệm như vậy vẫn có chút không có trách nhiệm.
Nhưng ai bảo hắn là hôn quân?
Nhìn từ góc độ của hôn quân, một thần tử được sủng ái sâu sắc có thể thống lĩnh năm ngàn binh sĩ, xin nhờ ta đã anh minh lắm rồi đó, được chưa? Nếu không phải nhiều Tướng quân liều chết phản đối thì thật ra đã cho hắn lãnh tới mười vạn quân rồi.
Quả nhiên gần đây ta rất anh minh, ngay cả tiếng phản đối đều nghe lọt tai. A Nỗ Bỉ nghĩ như vậy.
Nếu nói còn có thứ gì bất mãn thì chính là thái độ của Tổng Tế Thần Miếu.
Tổng Tế kiên quyết phản đối mang theo Nguyên Cốt Quyền Trượng và Bản Đồ Đằng đi tham chiến, hắn cho rằng làm vậy rất mạo hiểm.
Nhưng vấn đề này thì không cần thương lượng.
Bởi vì dù không có đề nghị của Tô Trầm, A Nỗ Bỉ vẫn mang Nguyên Cốt Quyền Trượng xuất hành. Điểm này chỉ cần nhìn hắn đi thánh điện thôi mà phải thỉnh quyền trường ra là biết rồi.
Thích chơi lớn, chính là nói loại người như hắn.
Bởi vì Nguyên Cốt Quyền Trượng trên danh nghĩa thuộc về hoàng thất cho nên A Nỗ Bỉ mang Nguyên Cốt Quyền Trượng xuất hành là danh chính ngôn thuận, Tổng Tế phản đối thật ra không có ý nghĩa to tác.
Thứ Tổng Tế thật sự làm chủ được chính là Tam Đại Bản Đồ Đằng.
Tuy Tô Trầm đã làm sứ giả cho A Nỗ Bỉ để trình bày tầm quan trọng khi mang Bản Đồ Đằng theo, nhưng mà Tổng Tế kiên quyết không cúi đầu.
Lão nhân sống rất nhiều năm, tính tình trầm ổn. Không thèm để ý tới việc giết một tên Yêu Hoàng, làm thế nào bảo đảm quốc bảo không mất mới là thứ hắn quan tâm.
Có lẽ đây là tâm tính mà mỗi một lão nhân từng trải nên có nhỉ.
Vì thế A Nỗ Bỉ bộc phát ba lần nóng giận, giết chết mười hai tên thủ hạ, sau cùng khiến cho Tổng Tế đồng ý lấy ra một khối Bản Đồ Đằng.
Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng.
Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng là một trong ba khối đồ đằng có giá trị nhất còn sót lại ở thời điểm hiện tại trong Thần Miếu, cũng phù hợp với nhu cầu của Bạo tộc nhất.