← Quay lại trang sách

Chương 865 Xuất chinh (Hạ) (2)

Lực lượng đồ đằng của nó có thể chuyển cho mục tiêu có đường sinh mệnh lực cường đại, khiến cho mục tiêu có sinh mệnh gần như bất tử.

Làm Bản Đồ Đằng quan trọng nhất Bạo tộc, Tổng Tế giao nó cho A Nỗ Bỉ.

Tuy hắn không tình nguyện.

Một ngày này, vạn dặm không mây, chính là thời điểm tốt để xuất chinh.

Hai mươi vạn Bạo tộc đại quân tụ hợp, sau khi qua một phen tuyên thệ trang nghiêm, chính thức xuất phát.

Tô Trầm ngồi trên lưng một đầu Thiết Cốt Liệp Lang, sau lưng là năm ngàn Bạo tộc dũng sĩ, trong đó còn bao gồm bảy mươi ba tên Nhân tộc giác đấu sĩ của hắn.

“Ta không hiểu vì sao ngươi nhất định phải mang theo những nô lệ này, để bọn họ ở trong đội ngũ giống như là đặt một đống thịt vào trong một đội sói đói vậy, ngươi bảo bầy sói làm cách nào có thể tập trung tinh lực chiến đấu?”

Nói chuyên gọi là Bố Lạp Kỳ, Phó tướng của Tô Trầm, là một tên khác loài.

Khác loại trong ngôn ngữ của Bạo tộc có nghĩa là không thuần huyết.

Bố Lạp Kỳ tất nhiên không phải là một Bạo tộc kết hợp cùng chủng tộc nào đó, khác loài ở đây là chỉ Liệt Diễm bộ lạc kết hợp cùng bộ lạc khác. Nhìn cấp bậc của hắn có thể thấy được bên trong các bộ lạc của Bạo tộc cũng giống như các quốc gia Nhân tộc, Vũ tộc, đều rất bảo thủ.

“Nếu đống thịt này có thể xung phong, có thể xông trận địa, có thể làm quân cảm tử che trước mặt quân đội thì nó thật sự có giá trị của mình. Làm một tên Tướng quân, ngươi chỉ cần suy nghĩ coi thủ hạ có trung thành chấp hành mệnh lệnh của ngươi hay không, về phần hắn là chủng tộc gì, là Nhân hay Bạo, thậm chí là thú...”

Tô Trầm vỗ vỗ Liệp Lang dưới chân, nhếch miệng cười: “Đều không có ý nghĩa gì cả.”

Bố Lạp Kỳ gật gật đầu: “Ngài nói rất đúng, Tướng quân. Bạo tộc có thể khống chế thú loại đi đối phó Thú tộc, đương nhiên là có thể dùng nhân loại đi đối phó Thú tộc. Nhưng có đôi khi chúng ta không chỉ phải lo lắng giá trị, còn phải lo lắng sĩ khí nữa.”

Tô Trầm gật đầu: “Đúng vậy, sĩ khí, đúng là nó có ảnh hưởng. Nhưng mà khác với cái nhìn của ngươi, Bố Lạp Kỳ. Theo ý của ngươi, việc này sẽ làm hạ thấp sĩ khí, nhưng theo ý ta, việc này sẽ làm gia tăng sĩ khí.”

“Gia tăng?” Bố Lạp Kỳ kinh ngạc.

Tô Trầm: “Đúng vậy, gia tăng. Ngẫm lại đi, một đoàn quân Bạo tộc hỗn loạn lòi ra một chi tiểu đội Nhân tộc, tin tưởng tuyệt đại đa số Bạo tộc sẽ nhìn không quen, không thích bọn họ, đúng chứ? Đây là nguyên nhân ngươi cho rằng sẽ làm hạ thấp sĩ khí.”

Bố Lạp Kỳ: “Đúng vậy.”

“Nhưng nếu chi bộ đội này lập công trên chiến trường thì sao? Nếu bọn họ tận trung mệnh lệnh, không màng sinh tử, anh dũng giết địch đây? Những Bạo tộc binh sĩ này sẽ phản ứng thế nào?” Tô Trầm hỏi.

Bố Lạp Kỳ ngẩn ngơ: “Ta nghĩ sẽ có cảm giác không thoải mái.”

“Đúng vậy, sẽ không thoải mái, bất mãn, thậm chí là phẫn nộ. Nhưng chỉ cần dẫn bạo sự phẫn nộ này trên chiến trường, nó có thể hóa thành liệt diễm cuồng nhiệt, anh dũng, bất khuất, ương ngạnh... Thẳng đến khi trở thành ác mộng của địch nhân.”

Bố Lạp Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: “Ngài nói rất đúng, Bạo tộc hiếu chiến ham thắng tuyệt đối không cho phép tù binh Nhân tộc biểu hiện vượt qua bọn họ. Rất thích hợp kích thích sức chiến đấu của bọn họ, cho nên nói việc này sẽ gia tăng sĩ khí, đúng ra là kích thích sĩ khí, đây quả thật là một chủ ý tuyệt diệu. Sao ngài lại nghĩ ra được.”

Bố Lạp Kỳ hợp thời vỗ mông ngựa, đây là một kỹ năng mà mỗi một tên phó tướng vĩ đại đều phải có, cho dù là Bạo tộc.

Tô Trầm vẻ mặt cao thâm: “Dong nhân chỉ nhìn cái trước mặt, người thông minh phóng nhãn nhìn tương lai.”

Trang bức bậc này có hơi thâm sâu, cho dù là Bố Lạp Ký cũng quay vài vòng mới phản ứng lại: “Tướng quân cơ trí!”

Mặc dù phần lớn là vuốt mông ngựa, nhưng bản thân Bố Lạp Kỳ cũng xác thực tiếp nhận cách nói của Tô Trầm.

Nhưng hiển nhiên hắn không biết Nhân tộc còn có một câu cách ngôn, gọi là: Tất cả kế hoạch chưa hoàn thành, trước khi chứng minh nó hoàn thành, đều nhìn như hoàn mỹ.

——————————

Bảy ngày sau, đại quân đi vào Vọng Giang Xuyên.

Một con sông lớn chảy qua đây, nơi này chính là Phi Lan Hà nổi danh Bạo tộc.

Phi Lan Hà nối tứ phương, là nơi mang đến sinh cơ cho thổ địa cằn cỗi của Bạo tộc, có thể nói là cội nguồn sinh mệnh Bắc cảnh, vì thế các bộ lạc ở Bắc cảnh đều xưng Phi Lan Hà là Mẫu Thân Hà.

Nhưng Phi Thân Hà không có sự ôn nhu của mẫu thân, nó chảy xuống từ thượng bộ phía đông, một đường trải qua hành trình hai vạn dặm, cuốn theo rất nhiều phù sa, thế nước mạnh mẽ, sóng nước mãnh liệt. Vì thế lưu vực Phi Lan Hà rộng hẹp không đều, địa thế chằng chịt - Đây đều là do những Nguyên sĩ tranh đấu ngàn vạn năm tạo nên, cho nên Phi Lan Hà thường xuyên sinh ra những đợt lũ lụt sóng lớn.

Vọng Giang Xuyên là một con kênh hẹp điển hình. Ở thượng du Phi Lan Hà rộng tới ba trăm trượng, nhưng khi chuyển tới Vọng Giang Xuyên thì đường sông chợt thụt lùi đến hai mươi trượng, thay đổi bất chợt phối hợp với nước sông lũ lượt vọt về, trực tiếp hình thành một máng lũ, tạo nên một thế san núi lấp biển, có thể nói là kỳ quan.

Vì thế mới gọi là Phi lan Hà.

Qua Phi Lan Hà, chính là Du Mộc Sơn, Ngật Đáp Sơn và Mễ Oa Sơn, còn được gọi là Phi Lan Tam Sơn.

Ở trung tâm Tam Sơn, chính là Tam Sơn Bảo.

Đây chính là một tòa thành vừa bị Thú tộc đánh đạ cách đây không lâu.

Sau khi đánh hạ Tam Sơn Bảo, Thú tộc không tiếp tục tiến công, mà chiếm giữ tại trong Tam Sơn - Chiến đấu lâu dài, tiêu hao và chết rất nhiều khiến cho chúng nó mất đi động lực tiến công.

Nơi này có lẽ là chiến trường cuối cùng của chúng nó.

Phi Sắc Chi Tâm không đi, chính là vì hắn chiếm được tin tức - A Nỗ Bỉ mang theo Nguyên Cốt Quyền Trượng cùng Sinh Mênh Bản Đồ Đằng xuất chinh.

Quan trọng nhất là, hắn cảm nhận được khí tức bảo vật bị mất của mình.

Ở Bạo tộc.

Tuy không biết vì cái gì bảo vật bị Nhân tộc đánh cắp lại xuất hiện ở Bạo tộc nhưng mà chỉ cần xác nhận được điểm này cũng đủ khiến hắn tiếp tục nổi điên.

Cho nên Phi Sắc Chi Tâm không có lựa chọn, đối với hắn, Thú tộc không quan trọng, bảo vật mới có ý nghĩa.

So với Bạo tộc, thế giới Thú tộc càng thêm tán loạn, tuyệt đại bộ phận thú loại không phải thủ hạ trực tiếp lệ thuộc hắn, chúng nó tập kết là vì quyền uy Yêu Hoàng, chúng nó tiến công là vì khát vọng huyết nhục. Chúng nó tụ và công một mình, lui và tán một mình. Bộ đội như vậy, thật ra tổn thất cũng không có gì đau lòng, nhiều nhất là khiến cho Phi Sắc Chi Tâm có chút khó khăn khi đối mặt với sự khiêu khích của Yêu Hoàng khác.

Nhưng Phi Sắc Chi Tâm đã quyết định, cho dù hông làm Hoàng nơi biên cảnh Bạo tộc, cũng phải thu hồi tài vật mình tổn thất - Tài nguyên chính là lực lượng, chính là thực lực.

Thế giới thú, thực lực mới là căn bản.

Đây là kết quả khi ở trong hai hoàn cảnh khác nhau và tư duy khác biệt, khiến cho Phi Sắc Chi Tâm mặc dù biết sẽ bại, cũng không trốn.