Chương 867 Hiến kế (2)
“Ta cảm thấy đó là một ý kiến hay.” Lực Khắc Nhĩ Long tiếp lời, lộ ra nụ cười hàm hậu.
“Cứt chó, Thú tộc tối thiểu còn mười vạn quân, trong đó bao gồm ba mươi tên đã ngoài Lĩnh chủ, thật sự nghĩ là chúng ta ăn nó sẽ không cần trả giá sao?” Tân Bái Khắc nói: “Phải tìm một biện pháp khác giải quyết đối thủ.”
“Rất khó nghĩ cách đối phó Thú tộc.” Lực Khắc Nhĩ Long lầm bầm.
“Nếu để chủ nó chủ động tiến vào vòng vậy thì sao?” Tô Trầm đột nhiên xem mồm.
Làm nội thị trưởng, chức quan của hắn là thấp nhất, trong kỵ tướng, hắn vẫn như cũ là thấp nhất. Nhưng làm cận thận, sủng thần, nịnh thần của Hoàng đế bệ hạ, Tô Trầm có tư cách nói chuyện.
“Câm miệng, tên khốn nạn chuyên nói lời mê hoặc nhà ngươi.” Cổ Tra quát.
Nếu Tô Trầm không phải là nam tính thì có lẽ hắn đã bị mắng thành hồ ly câu dẫn người rồi.
“Để hắn nói, Cổ Tra. Trí giả không ngăn cản dân nói.” Cung Cổ Nhĩ Đồ dùng giọng nói đặc biệt của hắn nói.
Lời này là nói cho Cổ Tra nghe, cũng là nói cho A Nỗ Bỉ nghe.
Tô Trầm đứng thẳng người nói: “Rất đơn giản, như chúng ta đã biết, Phi Sắc Chi Tâm không chạy là vì hắn muốn Nguyên Cốt Quyền Trượng. Cho nên chỉ cần cho hắn cơ hội, chính hắn sẽ giết vào... Dẫn theo quân đội của hắn, mạnh mẽ chui vào vòng vây của chúng ta.”
Cổ Tra giật mình: “Ý ngươi là để cho bệ hạ...”
“Làm mồi dụ, đúng thế, ý của ta chính là như vậy.” Tô Trầm nói rất chắc ăn: “Để cho chủ xa của bệ hạ di chuyển về trước, ngay lập tức Phi Sắc Chi Tâm sẽ cảm thấy cơ hội tới.”
“Đây là để cho bệ hạ đi mạo hiểm!” Tân Bái Khắc la lên, không bỏ lỡ thời cơ biểu đạt trung thành.
“Không có nguy hiểm.” Tô Trầm hồi đáp: “Có thể sử dụng thế thân, nhưng Nguyên Cốt Quyền Trượng và Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng phải là thật.”
Dùng thế thân để lừa gạt Phi Sắc Chi Tâm.
Mọi người nhìn nhau.
“Ngươi có chắc là Phi Sắc Chi tâm biết rõ có mai phục vẫn muốn giết tới chứ?” Tân Bái Khắc hỏi.
“Hắn sẽ làm như vậy, chỉ cần có bảo bối, thì hắn sẽ không quan tâm đến những binh sĩ kia, hành động trước kia của hắn đã chứng minh điểm ấy.” Tô Trầm nói rất chắc ăn.
“Nhưng mà Phi Sắc Chi Tâm không dễ lừa, ngụy trang tầm thường tuyệt đối lừa hắn không được.” Cổ Tra nói.
“Nhân tộc có một loại bí thuật, có thể biến hóa tướng mạo. Các ngươi có biết?” Tô Trầm hỏi.
“Đương nhiên, nhưng bí luật loại này rất ít.” Cổ Tra nói, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại lờ lờ cảm thấy việc này chỉ sợ làm khó không được Tô Trầm. Hoặc là nói khi Tô Trầm đưa ra đề mục này, cũng đã có chuẩn bị trước.
Quả nhiên, Tô Trầm mỉm cười nói: “Ngài đã quên, ta có bảy mươi ba tên binh sĩ Nhân tộc. Thật sự trùng hợp, có một tên còn có loại năng lực này.”
Cả đám Bạo tộc cao tầng đều ngạc nhiên.
Việc này thật là trùng hợp.
Đây đương nhiên không phải trùng hợp, Tô Trầm có năng lực chế tạo ngụy trang, hắn có thể khiến mình làm được, tự nhiên có thể khiến người khác làm được.
Vẫn là Cung Cổ Nhĩ Đồ, hắn hỏi: “Vậy tại sao nhân loại kia không sử dụng ngụy trang để đào tẩu?”
Tô Trầm hồi đáp: “Hắn lừa không được Động Sát Giả, loại thủ đoạn này chỉ có thể đối phó địch nhân khi không phòng bị.”
Cung Cổ Nhĩ Đồ nói: “Vậy là đúng rồi. Nếu hắn lừa không được Động Sát Giả, thì không có khả năng lừa được Phi Sắc Chi Tâm.”
“Nhưng nếu có ngài giúp, thì vị tất không thể, đúng không?” Tô Trầm hỏi ngược: “Ngài không cần khiến hắn hoàn toàn lừa được Phi Sắc Chi Tâm, chỉ cần Phi Sắc Chi Tâm không thể phát hiện ở khoảng cách xa là được.”
“Cho nên chúng ta phải giao Nguyên Cốt Quyền Trượng và Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng vào trong tay một tên nhân loại?” Vẫn là Cổ Tra vạch trần khuyết điểm.
“Hai mươi vạn Bạo tộc đạ quân vây quanh một tên nhân loại.” Tô Trầm bất động thanh sắc nói: “Ta chỉ đề nghị, các vị có kế hoạch nào tốt cứ việc dùng.”
————————————————
Tam Sơn Bảo.
Tiên Huyết Phù Cung được kéo bởi tám con Phi Giáp Ngạc Long, Phi Sắc Chi Tâm thì ngồi ở trên vương tọa đầu lâu thật lớn của hắn.
Đó là vương tọa được chồng chất từ chín trăm chín mươi chín cái đầu lâu, bao quát nhiều chủng tộc như là Bạo, Nhân, Vũ, Thú, Hải... vân, vân... Trong đó có bao gồm đầu lâu của hai vị Hoàng cấp, hai mươi bốn vị Vương cấp. Những đầu lâu này không phải vật chết, trong mắt chúng nó lóe ra u hỏa, quai hàm trên dưới thỉnh thoảng phát ra tiếng ma sát bén nhọn.
Ngồi ở trên vương tọa, Phi Sắc Chi Tâm giống như là một vị nam nhân trung niên phong độ, chỉ là yên khí màu đen thỉnh thoảng toát ra trên người hắn khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ quỷ dị mà khó nắm bắt.
Hắn cứ như vậy ngồi ở trên vương tọa đầu lâu, nghiêng đầu, chậm rãi nhắm mắt, tựa như ngủ say, trong một bàn tay còn cầm một cây quyền trượng, trên quyền trượng khảm một khối bảo thạch ba màu, chia làm đỏ, xanh, đen ba loại ánh sáng.
Một cánh tay chà vào bảo thạch trên trượng, nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu, chứng tỏ hắn không thật sự ngủ, có điều như vậy cũng khiến cho những tiểu yêu đang quỳ lạy bên dưới kinh hồn táng đảm.
Đột nhiên hắn mở mắt ra.
Một khắc khi hắn mở mắt ra, toàn bộ không gian đều sáng ngời hơn một chút.
Ánh mắt thâm thúy xuyên phá thương khung nhìn về phương xa.
Hắn nói: “Ta cảm nhận được... bảo bối của ta!”
Binh quý thần tốc.
Bạo tộc làm việc như kỳ danh, xâm lược như lửa.
Nếu quyết định đánh, thì tuyệt đối không kéo dài.
Chỉ tiến hành nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau đại quân liền chính thức triển khai.
Bạo tộc bày trận rất có phong thái bản thổ. Ở trung ương là hai mươi vạn đại quân của Liệt Diễm bộ lạc, đó cũng là quân chủ lực của Liệt Diễm bộ lạc. Mặt khác tám vạn còn lại là bảo vệ một ít tiểu bộ lạc xung quanh Liệt Diễm. Những quân đội này lấy bộ lạc làm đơn vị, hình thành một đám quân đội lớn nhỏ không đồng nhất, khiến cho hai cánh Bạo tộc giống như là bị chó cắn qua vậy, so le không đồng đều.
Mà đằng trước đội quân khổng lồ này, có một chiếc chủ xa khổng lồ, chính là vương tọa của A Nỗ Bỉ, A Nỗ Bỉ ngồi trên vương tọa, tay phải nắm Nguyên Cốt Quyền Trượng, tay trái giữ Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng.
Đương nhiên, hắn không phải là A Nỗ Bỉ thật sự.
Hắn là Nhạc Phong.
Tràng hội nghị kia cuối cùng áp dụng kế sách của Tô Trầm.
Vẫn là câu nói kia, tất cả những chủ ý khi chưa được chứng minh đều nhìn như rất hoàn mỹ.
Kế hoạch của Tô Trầm hiển nhiên cũng là như thế, thoạt nhịn khá ổn.
Vô luận là Phi Sắc Chi Tâm có mắc mưu hay không, cũng không có ảnh hưởng gì tới Bạo tộc.
Trái lại, nếu như Thú tộc không lưu trong thành mà đồng dạng đi ra khỏi thành - Tam Sơn Bảo không phải là tòa cứ điểm cứng rắn, ở phía này nó chỉ có một bức tường thành thấp bé, có thể dùng sức người đẩy ngã, cơ bản không có tác dụng phòng ngự gì. Dù sao những năm đó khi kiến tạo tòa thành này đã suy nghĩ qua vấn đề mất đi đoạt lại cho nên tuyệt đối không thể hố chính mình bằng cách xây tường thành thật cao quay về phía của mình được.