← Quay lại trang sách

Chương 879 Trốn lui (Thượng) (2)

Gần ba mươi tên “Bạo tộc” điên cuồng xuyên qua quân trận, liên tục hô to:

“Bạo tộc bại!”

“Chạy mau!”

“Nếu không chạy sẽ chết!”

“Nghĩ về đứa nhỏ trong nhà...”

Ngay cả lời kịch đều tỉ mỉ chuẩn bị qua, trực tiếp nhắm vào chỗ yếu đuối nhất trong lòng Bạo tộc.

Mới ban đầu chỉ có năm ba tên Bạo tộc hòa cùng, nương theo biến thành bảy tám, hơn chục tên rồi hàng chục tên...

Mỗi một giây trôi qua, số lượng Bạo tộc đào vong đều nhanh chóng tăng lên, tình trạng này gia tăng theo cấp số nhân.

Ban đầu còn thấy không được bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng mà rất nhanh có thể thấy được từng đàn từng đàn Bạo tộc thối lui về phía sau.

Sĩ khí là gốc rễ, một khi bị chém đứt thì rất nhanh sẽ biến mất không còn gì.

Bạo tộc binh sĩ trên chiến trường tựa như là hạt châu bị chặt đứt dây, ngã ngào tứ xứ, tựa như ruồi bọ không đầu bay loạn, ngay cả những Bạo tộc Tướng quân lúc nào cũng dũng mãnh thiện chiến cũng mất đi phương hướng không biết làm sao.

May mắn là bởi vì Thú tộc liều chết ngăn chặn tách chiến trường thành hai khối cho nên tất cả tan tác chủ yếu phát sinh ở phía Xa Hoàng bên này, còn mặt khác Tiên Huyết Phù Cung thì ảnh hưởng sĩ khí ngã nhào vẫn chưa lây lan tới. Tuy vậy, một phương tan tác vẫn mang đến kết quả là ap lực một phương đại giảm, nguyên bản Bạo tộc đã nắm chắc thắng lợi nhưng chiến tranh cân bằng thế mà xuất hiện một ít nghiêng, trong nhất thời không có ai đoán được ai sẽ trở thành người thắng sau cùng.

Nhưng đối với bọn người Tô Trầm, đây mới là kết cục bọn họ mong chờ.

“Đan Ba, ngươi nên cảm tạ ta.” Quay đầu nhìn thoáng qua cục diện rối bời, Tô Trầm mỉm cười lẩm bẩm một câu.

Một trận chiến này mặc kệ kết cục như thế nào, Liệt Diễm bộ lạc đều nhất định trả giá thảm trọng, Đan Ba sẽ thừa cơ quật khởi.

Bạo tộc cũng sẽ vì vậy lâm vào trong cục diện nội đấu, trong một đoạn thời gian rất dài không uy hiếp được Long Tang.

Về phần sau khi Đan Ba thống tri cho Bạo tộc sẽ mang đến uy hiếp như thế nào thì Tô Trầm hoàn toàn không lo lắng. Sự cường thịnh của một chủng tộc được quyết định bởi chỉnh thể một dân tộc, mà không phải là một tên lãnh tụ vĩ đại. Huống chi ngay cả Đan Ba đều phóng nhãn dài lâu, định hành trình chính là phiến biển lớn Thú tộc kia, Tô Trầm sao lại có khả năng bảo thủ.

Thu liễm tư duy đột phát, Tô Trầm tiếp tục vọt tiến.

Lúc này hắn đã chạy ra trung tâm chiến trường, đi tới khu vực biên giới.

Nơi này vẫn như cũ có Bạo tộc binh sĩ đang cưỡi sói truy đuổi, nhưng đã hoàn toàn thiếu tính tổ chức, mục tiêu truy kích đã biến mất từ lâu cho nên buông tha truy đuổi.

Đến một bước này, Tô Trầm đã hoàn toàn an toàn, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy trên bầu trời có một đạo mũi nhọn hiện lên.

Là Liệt Dương Toa!

Nó vậy mà vẫn chưa chạy đi?

Tô Trầm cả kinh ở trong lòng, biết không ổn.

Ánh mắt ngưng lại nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một đám Ngân Quan Vũ Thứu đang truy đuổi Liệt Dương Toa, khiến cho nó không ngừng tung bay cao thấp.

Thì ra sau khi hai chiếc Xuyên Vân Toa bay vào không trung, thật xui xẻo đã bị đàn Ngân Quan Vũ Thứ u này theo dõi.

Ngân Quan Vũ Thứu là yêu thú thượng phẩm đỉnh phong, bị một đám yêu thú như vậy quần quanh, rất phiền toái.

Ngân Nguyệt Toa thì hoàn hảo, tốc độ bay nhanh, dựa vào tốc độ để thoát khỏi Ngân Quan Vũ Thứu, Liệt Dương Toa thì xui xẻo.

Liệt Dương Toa vốn không phải loại Xuyên Vân Toa dùng tốc độ xưng hùng, hơn nữa cũng là chiếc chở nhiều người hơn, sẽ rất khó thoát khỏi Ngân Quan Vũ Thứu.

Điểm chết người là Liệt Dương Toa vốn am hiểu chiến đấu, nhưng vì quá tải cho nên rất nhiều họng công kích đều bị phá hỏng, làm cho việc thông qua chiến đấu để giải quyết đối thủ trở nên rất phiền toái. Thời khắc này Liệt Dương Toa phải dựa vào vài đạo kiếm quang linh tinh và một món thần tiêu được trang bị ở vị trí điều khiển để dọa chạy đối thủ, nhưng muốn giải quyết thì rất gian nan.

Kết quả là Tô Trầm đã chạy ra khỏi chiến trường nhưng Liệt Dương Toa vẫn còn đang xoay vòng trong không trung, thủy chung đi không được, toàn bộ đều là nhờ phòng ngự chắc chắn để chống đỡ, xem ra không chống được bao lâu.

Nhìn thấy loại tình huống này, Tô Trầm vội vàng lấy ra thông tấn bàn: “Nghiêm Khai, dẫn bọn họ lên Trụ Phong.”

“Vâng!” Trong bàn truyền đến tiếng đáp lại khàn khàn.

Cái này là Tô Trầm cố ý chuẩn bị cho mọi người, là nguyên cấm bàn dùng để liên lạc, không ngờ nhanh như vậy đã có tác dụng,

Thông tri xong, Tô Trầm nhanh chóng chuyển hướng chạy tới Mễ Oa Sơn ở phụ cận.

Mễ Oa Sơn là một trong tam sơn, đỉnh cao nhất của nó nằm ở ven Tam Sơn Bảo, gọi là Trụ Phong, như một ngón tay sừng sững giữa bầu trời.

Không phi hành, Tô Trầm trực tiếp dùng tốc độ chạy để chạy tới bên dưới Trụ Phong, sau đó trực tiếp phát động Bạch Tháp Chiết Dược, mười lần liên tục lên xuống đã đi vào đỉnh núi, trên trán Tô Trầm cung đã xuất ra mồ hôi. Tuy nói sau khi Bạch Tháp Chiết Dược trở thành nguyên kỹ thiên phú, tiêu hao đã hạ xuống thấp nhất nhưng mà liên tục hơn mười lần thuấn di bằng Bạch Tháp Chiết Dược, vẫn hình thành nên gánh nặng không nhỏ.

Sau đó Tô Trầm không nhúc nhích ghé vào đỉnh núi tựa như một khối ngoan thạch.

Trên bầu trời Ngân Quan Vũ Thứu vẫn còn đang giảo sát Liệt Dương Toa, chợt cao chợt thấp, chợt tiến chợt lùi, Liệt Dương Toa hao hết thủ đoạn, lại không thể tránh thoát sự dây dưa của Ngân Quan Vũ Thứu, đối với bọn họ, muốn đi vào Trụ Phong là một chuyện cực kỳ khó khăn. Vô tình ở bầu trời nơi xa, có một đội Cấp Đống Ô Nha đang nhanh chóng bay tới.

Tình thế càng thêm nguy cấp.

Tô Trầm nhìn chằm chằm đàn Ngân Quan Vũ Thứu.

Lại gần chút!

Gần chút nữa!

Trong lúc không ngừng dây dưa, đàn vũ thứu rốt cuộc tiếp cận đỉnh núi.

Là lúc!

Thân hình Tô Trầm chợt lóe, lại là một lần Bạch Tháp Chiết Dược, đồng thời sau lưng tái hiện Nguyên Huyết Hóa Thân, cự nhân thiêu đốt hỏa diễm màu đen đỉnh thiên lập địa sừng sững trong không trung, trong khoảnh khắc biến hóa, cao tới hơn năm mươi trượng, Trảm Nhạc Đao cũng theo đó biến lớn, lóng lánh điện hỏa lôi mang, chém xuống đầu đàn Ngân Quan Vũ Thứu.

Một đao!

Một đao này trút xuống toàn bộ thủ đoạn của Tô Trầm, cũng như nguyên năng, lực lượng, tâm huyết, tinh lực và tín nhiệm của hắn.

Một đao đánh ra, chính là ngọn núi cũng phải bị bổ ra, thậm chí toàn bộ chiến trường đều vì một đao này mà sáng lên.

Trên bầu trời rơi xuống một biển máu.

Hai mươi đầu Ngân Quan Vũ Thứu bị một đao này trảm tinh tẫn huyết hủy, một đao mất mạng. Mười đầu Ngân Quan Vũ Thứu còn lại đều trọng thương bỏ chạy.

Một đao chém giết hơn hai mươi đầu tương đương với yêu thú thượng phẩm đỉnh phong, đám người Nghiêm Khai nhìn thấy khiếp sợ không thôi.

Việc này tương đương với việc một đao xử lý hơn hai mươi tên Diêu Quang.

Chém ra một đao này, thân thể của Tô Trầm cũng hơi run lên một cái, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ.

Hắn nhanh tay lấy ra một lọ dược tề rồi uống hết, hấp thụ nguyên lực thạch, đồng thời quát: “Còn ngây người làm gì? Chạy mau đi!”