Chương 881 Truy tìm (1)
Nhưng hắn vẫn có thể đứng thẳng, cũng có thể tiếp tục chiến đấu.
Thời khắc này đối mặt với sự nổi điên của Phi Sắc Chi Tâm, hắn hoàn toàn không thể lý giải.
Một đám lưu tinh hỏa vũ từ trên trời giáng xuống, hóa bầu trời và sơn cốc thành biển lửa, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không dứt.
“Trả bảo vật lại cho ta!”
Tô Trầm ngơ ngác nhìn bầu trời: “Thật sự là điên cuồng, nhưng thì sao?”
Hắn trừng mắt Phi Sắc Chi Tâm, một bước thối lui về sau.
Trận chiến đã đến một bước này, hoàn toàn tiến vào trạng thái gay cấn.
Cho dù là thiên hàng hỏa vũ đốt cháy vạn vật, các Bạo tộc dũng sĩ vẫn như cũ cuồng hô hò hét. Khi chiến tranh chân chính lâm vào tuyệt cảnh, sĩ khí của dũng giả ngay tại thời khắc này một lần nữa được kích phát.
“Rống!”
“Quyết chiến đến chết!”
“Quyết chiến đến chết!”
“Vì vinh quang Bạo tộc!”
“Vì ánh sáng Thiết Huyết!”
“Vì Liệt Diễm!”
Vô số tiếng la cao vút vang lên.
Làm võ sĩ tinh nhuệ nhất bộ lạc, giờ phút này bọn họ bộc phát ra toàn bộ năng lượng của mình.
“Hách Lộ Lạp Ô! Mông Thác!”
Toái liệt vân thương, tiếng hô kéo dài kích động lần nữa vang lên, như một bài ca trong biển lửa.
Các võ sĩ Bạo tộc phát ra tiếng gầm rú hoang dã nhất trong lòng, bọn họ xung phong, dùng hết khí lực khởi xướng công kích, làm bầu trời rơi xuống lưu tinh, mặt đất cũng dâng lên mưa búa.
Dưới ánh mặt trời, chiến phủ lóe ra hào quang bén nhọn bổ về không trung, lấy thế khai thiên bổ về những ngọn lửa kia, những cỗ gió kia, khắp nơi đều là năng lượng loạn lưu, chấn động tới phong vân, phá diệt vạn vật, vì thế thiên hỏa liền bị đánh tan, lưu tinh vỡ nát, thiên hỏa cắt ngang phía chân trời đang cháy lan ra đồng cỏ cứ như vậy tiếp nhận vô số chiến phủ và khí kình trùng kích vào, dần vỡ nát, tiêu trừ, phá diệt.
Đường đường oai Hoàng giả, một kích phá núi dời sông. Mà một quân trận có thế huy hoàng, đồng dạng có thể phá diệt thiên địa.
Đây là chất so sánh với lượng, nếu Phi Sắc Chi Tâm không bị thương, có lẽ thắng được, nhưng hiện tại dưới sự trùng kích của vô số dũng sĩ cường hãn kia, dưới sự dẫn dắt của các Bạo tộc Tướng quân cường đại, Phi Sắc Chi Tâm bại.
Thiên hỏa biến mất, Phi Sắc Chi Tâm ngửa đầu phun ra một miếng máu tươi.
Một búng máu này phun không phải máu mà là thần của hắn, là lực lượng cường đại không thể chống cự của hắn.
Thống khổ to lớn nhắc nhở Phi Sắc Chi Tâm, hắn đã bị thương thế cả đời không thể khỏi hết, nếu tiếp tục kiên trì, sợ là tính mạng cũng khó giữ.
Nhưng mà nhìn Tô Trầm gần trong gang tấc, Phi Sắc Chi Tâm không cam lòng.
Hắn không cam lòng thất bại như vậy, không cam lòng để cho người trộm bảo vật của mình cứ vậy chạy trốn.
Cho dù còn một hơi cuối cùng, đều phải nếm thử!
Bởi vì người chết vì tài, chim chết vì ăn.
Hắn lại ra tay.
Một cỗ khí thế bàng bạc đến cực điểm tràn ngập toàn trường, mang theo khí tức của hắc tử lực thẩm thấu tức cả.
Cấm thuật!
Lại là cấm thuật!
Phi Sắc Chi Tâm thật sự liều mạng.
Loại hắc ám chi triều phạm vi siêu lớn này đước phóng thích bằng sinh mệnh của hắn, có hiệu quả ăn mòn cường đại, quan trọng nhất là thứ này không phải cứ cậy mạnh là phá giải được.
“Ta muốn cầm về bảo vật của ta, tất cả người ngăn cản ta đều phải chết!” Phi Sắc Chi Tâm lẩm bẩm.
Sau khi sử dụng một chiêu này, hắn cảm thấy sinh mệnh lực của mình đang trôi đi rất nhanh, toàn thân đã khô kiệt không nói nên lời.
Nếu nói sau trận đại chiến với Cung Cổ Nhĩ Đồ, thực lực tạm thời suy yếu đến Vương cấp như vậy đánh tới một bước này, hắn ngay cả Vương cấp cũng không bảo trì được, lần nữa giảm đến cấp Lĩnh Chủ.
Nhưng hắn tin, nhiêu đây đã đủ giết Tô Trầm rồi.
Nhưng mà ngay sau đó, một chuyện khiến cho hắn hoàn toàn há hốc mồm xảy ra.
“Hắc ám lực à? Cảm giác rất quen thuộc, là kết giới ám ảnh.” Tô Trầm kinh ngạc, lập tức cười rộ lên.
Thì ra Phi Sắc Chi Tâm phóng thích ám ảnh kết giới lại sử dụng ám ảnh nguyên chất làm thành phần cấu thành chủ yếu.
Không có ai hiểu biết về loại lực lượng này hơn Tô Trầm.
Cho dù là Phi Sắc Chi Tâm thì khả năng lý giải ám ảnh nguyên chất của hắn cũng không hơn Tô Trầm.
“Vận khí của ngươi thật đúng là không tốt nha.” Tô Trầm cười nói.
Thủ sáo trên tay trái phát ra một điểm ám quang rất khó nhận biết, theo ám quang xuất hiện, thân ảnh Tô Trầm đã biến mất vô tung.
Hắc ám ẩn nấp.
Tô Trầm không trông cậy hắc ám ẩn nấp có thể thoát ly sự tập trung của Phi Sắc Chi Tâm nhưng không nghi ngờ gì, ngoại trừ Phi Sắc Chi Tâm, không có ai có thể công kích được hắn - Loại hoàn toàn ẩn nấp mình vào trong hắc ám kết giới này hiệu quả so với bình thường lớn hơn vô số lần.
Mà mượn việc đang ở trong kết giới, Tô Trầm bắt đầu thừa cơ hấp thu ám ảnh nguyên chất.
Lúc này hắn đã cảm nhận được nơi phát ra của loại ám ảnh nguyên chất này, nó đến từ trong người Phi Sắc Chi Tâm. Nhưng hiển nhiên Phi Sắc Chi Tâm không phải là người chế tạo ám ảnh nguyên chất, hẳn hẳn là đã mở ra một thông đạo đi Ám Ảnh Giới, từ ở đó dẫn ra một lượng lớn ám ảnh nguyên chất rồi đựng nó vào trong người mình, thân thể của hắn thì gánh chịu toàn bộ cây cầu dẫn này.
Nói cách khác, phóng kích nguyên kỹ này hắn phải trả cái giá rất lớn, Tô Trầm rất nhanh thông suốt điểm ấy.
“Thế mà có thể dùng thân thể của mình trực tiếp câu thông thông đạo dị giới, quả nhiên cường hãn đến đáng sợ.” Tô Trầm không khỏi âm thầm líu lưỡi. Nhưng việc này cũng cho hắn một phương hướng phát triển: “Yêu Hoàng này tuy biết điều đó nhưng thường không biết giá trị của nó, mỗi một thân thể đều là bảo khố, đều có thể lợi dụng. Nếu có thể đạt được một bộ thân thể...”
Trong mắt Tô Trầm đã hiện ra lửa nóng.
Dưới tình huống bình thường, cho Tô Trầm mười lá gan cũng không dám đánh chủ ý tới Yêu Hoàng, dù sao hắn vẫn cách Yêu Hoàng tới ba cảnh giới, nhưng Phi Sắc Chi Tâm trước mắt hiển nhiên khác biệt.
Hắn bị thương, bị thương cực nghiêm trọng.
Việc này đồng nghĩa với cơ hội tới.
Tô Trầm gắt gao nhìn Phi Sắc Chi Tâm, đồng thời cẩn thận bước thật chậm rãi.
Lúc này Phi Sắc Chi Tâm nhìn thấy Tô Trầm tiến vào trong hắc ám thì chỉ biết là mình đã mất đi cơ hội rồi.
Hắn chung quy vẫn coi trọng sinh mệnh, sau khi lần nữa bỏ lỡ cơ hội, Phi Sắc Chi Tâm chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Tô Trầm một cái, tựa như là vĩnh viễn ghi tạc vào trong đáy lòng Phi Sắc Chi Tâm, sau đó hắn bay về phương xa.
Lại lần nữa đào tẩu.
Đúng lúc này, Tô Trầm chợt nhảy lên.
Nhảy ra rồi nhằm phía Phi Sắc Chi Tâm, sau đó Trảm Nhạc Đao bổ về phía Phi Sắc Chi Tâm.
Phi Sắc Chi Tâm không giận lại vui, hồi thân một trảo.
Nhưng khi một đao này của Tô Trầm trảm xuống, người đã không thấy đâu.
Lại một lần Bạch Tháp Chiết Dược, cứ như vậy nháy mắt thoát ly chiến trường.
Ngay từ đầu hắn không định giết Phi Sắc Chi Tâm.
Hắn chỉ muốn lợi dụng Phi Sắc Chi Tâm không cam lòng một lần nữa trì trệ.
Quả nhiên lần này Phi Sắc Chi Tâm trì tuệ, sau đó nghênh tiếp là một trận cuồng phong bạo vũ của Bạo tộc.