Chương 882 Truy tìm (2)
“Rống!”
Phi Sắc Chi Tâm rống giận như bão táp, toàn thân kích ra khí lưu hùng hồn, chặn tất cả công kích ở bên ngoài, chỉ là sắc mặt cũng trắng thêm một phần, thân thể lung lay mấy lần, ngay cả đứng cũng đứng không xong.
“Khốn kiếp, ta nhớ kỹ ngươi, qua hôm nay ta truy chân trời góc biển cũng phải giết ngươi!” Phi Sắc Chi Tâm điên cuồng hét lên, lại một lần nữa hóa tia sáng rời đi.
Lúc này Tô Trầm không tiếp tục xuất kích.
Hắn chỉ nhìn tung tích của Phi Sắc Chi Tâm khi hắn rời đi, chậm rãi nói: “Không sao, ta cũng nhớ kỹ ngươi.”
Hắc ám kết giới biến mất, Tô Trầm từ trong hắc ám ẩn nấp đi ra.
Lúc này hắn một lần nữa hóa thành bộ dáng Bạo tộc, cứ như vậy đi trong vạn quân.
Lúc này đây không phát sinh bất ngờ gì nữa, Tô Trầm thoải mái thoát ly chiến trường.
Hắn tiếp tục đi về trước, sau khi xuyên qua một mảnh rừng, đi vào một sườn đồi ở Vọng Giang Xuyên, từ nơi này có thể thấy sông lớn chảy thẳng xuống đây. Đây là một sườn đồi nhỏ, cũng là nơi Tô Trầm hẹn gặp mọi người.
Khi Tô Trầm đi vào, đám người Nhạc Phong đã chờ ở đây rất lâu.
Thấy Tô Trầm đi vào, mọi người đồng loạt hưng phấn nói: “Trấn chủ không sao cả!”
Đám người Nghiêm Khai hô lạp lạp quỳ xuống: “Đa tạ Trấn chủ cứu mạng!”
“Được rồi, đứng lên hết đi, cứu các ngươi cũng không phải chuyện lần đầu, mọi người nên quen mới phải.” Tô Trầm cười nói.
Hắn nói như vậy mọi người ai cũng vui vẻ.
“Nếu Trấn chủ đã đến vậy thì chúng ta đi thôi.” Khương Liễu nói.
Tô Trầm nói: “Các ngươi đi đi, lộ tuyến ta đã nói cho các ngươi rồi, về phần ta thì sẽ không đi cung các ngươi.”
Mọi người kinh ngạc: “Ngươi không đi?”
“Ừm, còn có chuyện trọng yếu phải giải quyết. Yên tâm đi, trên mảnh đất này, Bạo tộc đã không thể bắt ta được nữa.” Tô Trầm nói.
Lời này của Tô Trầm không phải là giả, lấy khả năng ngụy trang của hắn bây giờ, cho dù là Động Sát Giả của Bạo tộc cũng nhìn không ra, bởi vậy có thể thấy được hắn đã có thể hoàn toàn tùy ý hành tẩu trên lãnh địa Bạo tộc. So sánh xuống, đám người Nhạc Phong, Khương Liễu ngụy trang khi gặp được Động Sát Giả vẫn như cũ sẽ lòi ra, cho nên cách làm tốt nhất là mau rời khỏi đây.
Sau khi biết quyết định của Tô Trầm, mọi người chỉ có thể mang Ngân Nguyệt Toa và Liệt Dương Toa lại cho Tô Trầm sau đó lưu luyến chia tay.
Tô Trầm cứ thế rời đi, đi được một lúc, chợt nghe sau lưng có người hô:
“Tô Trấn chủ, khi trở về Long Tang nhớ tìm chúng ta, ta vĩnh viễn là bộ hạ của ngài!”
Tô Trầm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người nhìn mình, rồi đồng loạt quỳ xuống.
Tô Trầm mỉm cười, hắn nói: “Được!”
————————————
Thoát ly khỏi đám người Nhạc Phong, Tô Trầm một đường đi tới.
Hắn cứ như vậy chậm rãi và thong thả đi tới, không nóng nảy.
Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy được Bạo tộc đào binh, chỉ cần đám Bạo tộc đào binh này không chọc đến hắn thì hắn sẽ không chủ động quan tâm tới.
Một ngày sau, Tô Trầm gặp được một tên Bạo tộc tiểu đội trưởng, người sau có ý thu nạp tàn binh, thu tới chỗ Tô Trầm thì bị Tô Trầm giải quyết dễ dàng.
Tư trong miệng tiểu đội trưởng này Tô Trầm biết đại chiến ngày hôm qua Thú tộc chung quy vẫn là thua cuộc.
Mười vạn Thú tộc toàn bộ chết trận, nhưng Liệt Diễm bộ lạc cũng không kém. Trải qua một hồi đại chiến, hai mươi vạn đại quân sau cùng tử thương khoảng ba vạn, hầu hết Tế Tự đi theo chết trận, Cổ Tra chết trận, Cung Cổ Nhĩ Đồ bị thương, sinh mệnh tiêu hao nghiêm trọng, sợ là sinh mệnh của lại không bao lâu, có thể nói là một hồi thắng thảm, thậm chí có thể hình dung nó là dù thắng nhưng mà bại.
Cuối cùng chính là Nguyên Cốt Quyền Trượng và Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng đã bị đánh cắp.
Tin tưởng sau khi A Nỗ Bỉ quay về Cổ Lan Bảo, chờ hắn chính là thiên đại nguy cơ.
Những nhưng việc này đều không có liên quan tới Tô Trầm.
Diệt tên tiểu đội trưởng kia, Tô Trầm tiếp tục một đường hướng tây, hai ngày sau đi vào một rừng cây.
Huýt sáo, người giấy trắng phiêu phiêu mà ra.
“Chủ nhân!”
Trong nguyên giới không thể phóng vào vật sống, cho nên sa khi Tô Trầm đi Cổ Lan Bảo đã lưu người giấy trắng ở bên ngoài, lưu lại cách đưa tin, thẳng đến khi rời khỏi Cổ Lan Bảo mới khôi phục liên hệ.
“Thiên Uy Quân sao rồi?” Thời khắc này Tô Trầm hỏi.
“Hồi chủ nhân, đã an toàn thông qua Thiên Hà Cổ Đạo, Cương Nham làm tất cả việc này rất khá.”
“Nói như vậy ngươi đã gặp mặt Cương Nham?”
“Vâng.”
“Hắn sao rồi?”
“Đã trở thành lãnh tụ của Cụ Phong Nham tộc ở chỗ đó, lần này vì giúp Thiên Uy Quân mở thông đạo, Cụ Phong Nham tộc trả giá không nhỏ, có mười hai tên Nham tộc vì vậy mà hy sinh, nhiều hơn ba mươi tên Nham tộc bị thương, hắn hy vọng chủ nhân có thể tưởng thưởng Cụ Phong Nham tộc vì cống hiến đã làm.”
“Không thành vấn đề. Hắn muốn cái gì?”
“Một mãnh thổ địa càng thích hợp Nham tộc sinh tồn.”
Tô Trầm gật gật đầu: “Hắn nên nhận được.”
Cương Nham trở thành tộc trưởng một bộ tộc, suy nghĩ vấn đề rõ ràng càng thêm thành thục.
Cụ Phong Hạp Cốc xác thực không phải nơi thích hợp sinh tồn, Cương Nham yêu cầu cũng không quá phận, Tô Trầm tự nhiên muốn thỏa mãn hắn. Về phần nơi nào là nơi thích hợp Nham tộc sinh tồn thì việc này thật ra không thành vấn đề, bởi vì nơi nào đều thích hợp Nham tộc sinh tồn cả, vấn đề duy nhất là chỉ nằm ở việc ai bảo vệ bọn họ mà thôi. Có người bảo vệ, nơi nào không phải là thiên đường chứ, còn không có thì chỉ có thể sinh hoạt ở loại địa phương như Cụ Phong Hạp Cốc.
Huống chi Nham tộc chịu được khắc khổ và vất vả, có Cương Nham tại đó, Tô Trầm vẫn rất thích thú tiếp nhận.
“Vậy hiện tại quay về?” Người giấy trắng nhìn Tô Trầm.
“Không, trước đó ta phải làm một chuyện.” Tô Trầm đáp.
“Chuyện gì?”
Tô Trầm cũng không trả lời, chỉ là nhìn bầu trời rồi nói: “Không gấp.”
Nói xong đi tới một hướng khác, người giấy trắng thấy vậy chỉ cảm thấy cổ quái nhưng không nghĩ nhiều, cứ như vậy đi theo Tô Trầm.
Lần này đi, là hai ngày.
Hai ngày sau, Tô Trầm đi tới trước một ngọn núi.
Đây là tòa đại sơn xanh tươi mát mẻ, cổ cây xanh ngắt, cành lá rậm rạp.
Nhìn phiến rừng núi này, Tô Trầm lẩm bẩm nói: “Chắc là chỗ này, thời gian cũng không sai biệt lắm.”
Lúc này mới cất bước tiến vào.
Một đường đi men theo bìa rừng, bọn họ rất nhanh đi vào một mảnh đất trống.
Đây là một mảnh đất trống cực kỳ quỷ dị, nơi này vốn là có cỏ cây nhưng chẳng biết vì sao đại thụ sinh trưởng đều chết héo, lưu lại một cái vòng cực kỳ tròn.
Tại trung ương vòng tròn, là một mảnh đất lõm xuống, cát đỏ trùm lên nhìn không ra cái gì.
Đứng ở bên cạnh, Tô Trầm mỉm cười.
“Tử Ảnh Chi Thương, ngươi đi nhìn thử xem.”
“Vâng, chủ nhân.” Người giấy trắng đi về trước, hắn không cảm nhận được khí tức gì cho nên lập tức đi tới trước vòng tròn, dương tay nâng cát bụi lên.
Ngay khi hắn nâng cát bụi lên một cỗ khí thế mênh mông như biển chợt thổi đến.
“Là ai? Dám quấy nhiễu bản tôn ngủ say?”
Khí thế này!
Người giấy trắng kinh hãi.
Là uy áp Hoàng giả.