Chương 883 Liều chết (1)
Người giấy trắng ngao hú lên quái dị nhanh chóng thối lui, chỉ là hắn vừa lui đã bị Tô Trầm cầm trụ: “Ta cho ngươi lui sao?”
“Là Hoàng... Hoàng...” Người giấy trắng sợ tới mức nói lắp bắp.
“Ta biết.” Tô Trầm lãnh khốc nói, ném mạnh người giấy trắng về trước.
“A!” Người giấy trắng hét thảm.
Oành!
Một cỗ khí thế bàng bạc từ trong hố cát trùng kích ra ngoài, người giấy trắng trực tiếp bị đánh bay vào không trung, cứ như vậy bay, vẽ một đường cong ở trong không trung rồi mới rớt xuống.
Vừa rời xuống đất, người giấy trắng liền muốn chạy trốn, Tô Trầm kêu một tiếng, cấm chế đến từ trong linh hồn khiến cho người giấy trắng không thể không lần nữa quay lại bên cạnh Tô Trầm.
“Chủ nhân, đó là... Hoàng... đó!” Người giấy trắng khó khăn phun ra tiếng.
“Ta biết, nhưng ngươi không biết là, vị Hoàng này hiện tại có hơi yếu sao?” Tô Trầm mỉm cười hỏi.
Người giấy trắng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, lấy thực lực vị Hoàng giả kia, mình thế mà bị một kích vẫn chưa chết.
Đây là chuyện gì?
“Xem ra lần này thật sự không xong rồi, Phi Sắc Chi Tâm bệ hạ.” Tô Trầm chậm rãi nói.
“Tô... Trầm...”
Thời khắc này theo thanh âm hận thấu xương này vang lên, Phi Sắc Chi Tâm từ trong cái hố dâng lên.
Hắn ngự trong không trung, vẻ mặt có hơi tái nhợt, ánh mắt nhìn Tô Trầm cũng không thèm che dấu cừu hận, một cỗ uy áp khổng lồ tràn ngập ra ngoài ép tới người giấy trắng khiến hắn run run.
“Sao ngươi lại tìm được ta?”
Tô Trầm trở tay, một mảnh hắc ám sáng loáng hiện ra.
“Ám Ảnh Giới? Ngươi thế mà có được ám ảnh lực?” Phi Sắc Chi Tâm kinh dị hỏi.
“Ta thích gọi nó là ám ảnh nguyên chất hơn.” Tô Trầm đáp.
Sau khi Phi Sắc Chi tâm sử dụng ám ảnh lực, trên người sẽ có ám ảnh nguyên chất, tất cả những chỗ đi qua đều sẽ lưu lại loại nguyên chất này. Vốn loại nguyên chất này không ai có thể phát hiện nhưng vô tình Tô Trầm có thể.
Cho nên rất đơn giản, hắn lần theo ám ảnh nguyên chất tìm đến đây.
Đối với hắn mà nói, đây thật sự là một việc rất đơn giản.
“Thì ra là như vậy. Cũng được, ta vốn cũng muốn tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự mình đưa tới cửa.” Phi Sắc Chi tâm cười nói: “Bảo vật của ta đâu? Chắc vẫn còn ở trong tay của ngươi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Tô Trầm gật đầu: “Yêu Hoàng Nguyên Tinh, Đồng Hồ Cát, Lôi Linh Đồ Đằng, Hà Nguyên Thảo, Hoang Thú Huyết, còn có Đạo Thiên Ca Thạch, đều ở trong tay ta. Nhưng ta đoán thứ ngươi cần nhất hiện tại chính là khối Yêu Hoàng Nguyên Tinh kia, đúng không? Có nó, thương thế của ngươi có thể khôi phục rất nhanh.”
Phi Sắc Chi tâm cười hắc hắc: “Đây là lý do ngươi dám chủ động tìm ta sao? Ngươi cảm thấy ta bị thương, nên ngươi có thể thừa cơ chiếm tiện nghi? Nhưng tốc độcủa ngươi quá chậm, vẫn cho ta nghỉ ngơi được mấy ngày. Nếu ngươi tìm được ta sớm hơn, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bây giờ...”
“Tìm được ngươi sớm hơn thì ta mới là muốn chết đó.” Tô Trầm cắt ngang: “Phiền toái thực sự có đôi khi cần thời gian mới có thể bùng phát. Ta sở dĩ chậm vài ngày là vì ta đang đợi thời điểm thương thế của ngươi hoàn toàn bùng phát. Mấy ngày hôm trước ngươi mệt mỏi, toàn lực áp chế thương thế, sau đó lẩn trốn mấy ngày, ngươi thấy không có truy binh rốt cuộc thả lỏng cảnh giới bắt đầu chữa thương, cho nên hiện tại mới là thời điểm ngươi suy yếu nhất, ta nói đúng không?”
Sắc mặt của Phi Sắc rốt cuộc thay đổi.
Trở nên hơi thảm đạm, nhưng sát khí đằng đằng càng dữ dội: “Ngươi thật giảo hoạt, nhưng dù như vậy, ta cũng là Hoàng! Hoàng giả trong yêu vĩ đại, cho dù bị một chút thương, cũng không phải tồn tại mà một nhân loại nhỏ bé như ngươi có thể đùa bỡn.”
Tô Trầm gật gật đầu: “Ngươi nói nói, chỉ trừ hai chuyện. Thứ nhất, ngươi không phải bị chút thương, mà là trọng thương đòi mạng, nói đúng hơn là không sai biệt lắm chỉ còn một hơi tàn. Thứ hai, ta không phải là nhân loại nhỏ bé.”
Hắn chậm rãi lấy ra Trảm Nhạc Đao, hiện ra Nguyên Huyết Phân Thân.
Sắc mặt của Phi Sắc Chi Tâm biến đổi: “Đúng, bổn hoàng bị thương không nhẹ, nhưng bổn hoàng toàn lực liều mạng thì ngươi tuyệt đối khó thoát cái chết!”
“Nếu đã vậy, thì ngươi còn nói nhiều lời thừa như vậy làm cái gì?” Tô Trầm hỏi lại.
Phi Sắc Chi Tâm đình trệ.
Thật ra ngay từ lúc hắn đang thử dùng ngôn từ để đe dọa Tô Trầm thì hắn đã bại lộ rồi.
Chỉ là hắn muốn kéo dài thời gian, Tô Trầm cũng không ngại kéo dài thêm một lát, dù sao lấy tình hình hiện tại của Phi Sắc Chi Tâm, cho dù muốn cố gắng phi hành cũng tiêu hao rất nhiều.
Biết được điểm này, Phi Sắc Chi Tâm biết rõ có kéo dài thời gian thêm nữa cũng vô dụng - Nếu không thể tiến vào trạng thái chữa thương thì chỉ bằng giằng co, Tô Trầm có thể chơi hắn chết tươi!
Nghĩ đến đây, Phi Sắc Chi tâm rít gào nói: “Đi chết đi!”
Một cỗ sóng năng lượng xông về phía Tô Trầm.
“Vậy mới đúng chứ!” Thân hình Tô Trầm chợt lóe lên.
Hắn rút đao chỉ là làm bộ làm tịch, bởi vì có câu rắn chết vẫn còn trăm loại độc cho nên hắn hoàn toàn không có nửa điểm ý nghĩ muốn liều mạng với Phi Sắc Chi Tâm.
Đối phó tồn tại như vậy, cách làm tốt nhất là tiêu hao hắn.
Oành!
“A!” Tiếng kêu tuyệt vọng lại lần nữa vang lên.
Là người giấy trắng.
Một kích này của Phi Sắc Chi Tâm không đánh trúng Tô Trầm lại đánh trúng người giấy trắng, sau đó hắn như là một tờ giấy thật sự, phiêu linh trong không trung.
“Đừng lo lắng, ngươi không dễ chết như vậy đâu.” Tô Trầm cười nói.
Hắn biết rõ năng lực của người giấy trắng, sinh mệnh lực độc đáo của người kia làm cho hắn có khả năng chống cự nguyên năng trùng kích rất cường đại, không dễ bị giết. Đương nhiên cho dù bị giết chết cũng không sao, Tô Trầm dẫn hắn đến vốn chỉ dùng để thí nghiệm thực lực hiện tại của Phi Sắc Chi Tâm mà thôi.
Nếu Phi Sắc Chi Tâm có thể một kích giết chết người giấy trắng thì Tô Trầm sẽ lợi dụng Bạch Tháp Chiết Dược quay đầu bỏ chạy, chạy được bao xa thì chạy bấy xa.
Nhưng hắn làm không được, vậy thì chứng minh hắn thật sự dầu hết đèn cạn.
Nguyên nhân rất đơn giản vì trong tình huống này, Phi Sắc Chi Tâm không có khả năng không ra tay toàn lực.
Trong tiếng la bén nhọn, người giấy trắng phiêu phiêu hạ xuống.
Linh hồn của hắn trong nháy mắt ảm đạm đi không ít, ngay cả sương mù mông mù thực chất ở bên ngoài giấy trắng đều bị tiêu hao đi khá nhiều.
Nhưng mà hắn đúng là còn sống, thậm chí không tính là trọng thương.
Tô Trầm mỉm cười: “Ta đã nói rồi, ngươi không xong!”
Trảm Nhạc Đao bổ ra.
Lúc này đây, là hắn thật sự khởi xướng công kích.
“Khốn nạn!” Phi Sắc Chi Tâm tức giận chuyển thân, uy áp khổng lồ lại như sóng dâng lên.
Vô luận hiện hắn hắn có suy yếu đến cỡ nào thì hắn vẫn là Yêu Hoàng.
Uy nghiêm của Yêu Hoàng vẫn còn, uy áp này ngưng tụ thành thực chất mang theo lực lượng khủng bố, đồng thời Phi Sắc Chi Tâm trừng mắt về phía Tô Trầm.
Chỉ một liếc mắt này, Tô Trầm đã cảm thấy trước mắt tối sầm.
Tinh thần lực cường đại trùng kích!
Lấy hai ngàn điểm tinh thần lực của Tô Trầm, đều bị trùng kích tối sầm, có thể thấy được tinh thần lực của Phi Sắc Chi Tâm cao cỡ nào.
Hắn giật mình, Phi Sắc Chi Tâm càng giật mình.