← Quay lại trang sách

Chương 884 Liều chết (2)

Hắn chính là Yêu Hoàng, lấy công kích tinh thần lực của Hoàng giả thế mà không làm gì được Tô Trầm. Mặc dù hắn đã bị thủ hộ anh tinh trảm nát thần hồn, tinh thần lực hạ thấp diện rộng nhưng cũng không nên như thế.

Đừng bảo là Diêu Quang cảnh, cho dù Nhiên Tiên cảnh chịu uy một cái trừng của hắn đều có khả năng tại chỗ thần hồn vỡ vụn mà chết, nhân loại trước mắt thế mà làm như không có việc gì.

Không chỉ như thế, Trảm Nhạc Đao như trảm ra thiên địa chém xuống.

Nếu là dĩ vãng, Phi Sắc Chi Tâm dễ dàng phá một đao này.

Nhưng hiện tại hắn không dám chặn, không dám kháng.

Hắn chỉ có thể trốn.

Chung quanh thân dâng lên vô số hào quang màu lam, đồng thời Phi Sắc Chi Tâm cấp tốc lui về sau, lúc này hắn ngay cả thuấn di cũng không làm được, hơi vận dụng nguyên năng một chút là đã cảm thấy các bộ vị trên dưới toàn thân đau đớn. Lực lượng của kẻ thù thẩm thấu toàn thân của hắn, thậm chí là từng cái tế bào, khiến cho hắn vô lực điều độ. Hắn hoàn toàn dựa vào sinh mệnh lực cường hãn của bản thân để chống đỡ, mà hiện tại đối đấu Tô Trầm, lại làm cho hắn không thể không phân ra một phần thực lực để đối phó.

Khi hắn đối phó Tô Trầm, thương thế trong cơ thể tăng tốc phát tác, tiến một bước ảnh hưởng tới toàn thân, thống khổ ho lớn sinh sinh xé rách thân thể của hắn.

Tô Trầm làm như biết được điểm ấy, cười nói: “Rất thống khổ phải không? Không bằng chết đi, há chẳng phải hết chuyện sao?”

Giọng điệu của Tô Trầm mang theo dụ hoặc xuyên thẳng vào tim.

Đúng vậy, thống khổ như vậy còn giãy dụa làm gì? Không bằng chết đi, hết chuyện, chẳng phải rất tốt?

Phi Sắc Chi Tâm nâng tay lên, ấn về đỉnh đầu của mình.

Giọng nói của Tô Trầm vẫn đang truyền đến: “Đúng vậy, cứ như vậy, một chưởng chụp vào, vĩnh tuyệt thống khổ.”

“Vĩnh tuyệt thống khổ...” Phi Sắc Chi Tâm thì thào, ngay hi hắn sắp chụp vào, trong lòng chợt hiện thanh minh.

Hắn dừng tay, trừng nhìn Tô Trầm: “Ảo thuật tinh thần? Ngươi vậy mà dùng ảo thuật với ta?”

“Đáng tiếc.” Tô Trầm thở dài.

Đối mặt tồn tại như Phi Sắc Chi Tâm, cho dù là nỏ mạnh hết đà, Tô Trầm cũng cần phải dùng hết tâm cơ mới được. Ảo thuật tinh thần là năng lực duy nhất từ trước đến nay của hắn có thể siêu việt cấp bậc, đán tiếc tinh thần lực của hắn tuy mạnh, nhưng cấp độ ảo thuật vẫn còn khá thấp, chung quy có thể mê hoặc Phi Sắc Chi Tâm nhưng chỉ cần cho hắn dao động tâm thần là tỉnh táo ngay.

Nếu lần đầu thất bại, Tô Trầm sẽ không thử lần thứ hai, mà lập tức rút lui về phía sau, đồng thời vung tay lên nói: “Ngươi lên.”

“Lại là ta!” Người giấy trắng phẫn nộ kêu gào.

Nhưng mà hắn là nô bộc của Tô Trầm, trách nhiệm của hắn là che chắn cho Tô Trầm.

Nếu Tô Trầm ra lệnh, hắn phải chấp hành.

Ngay sau đó hắn hóa thành bạch quang lao thẳng tới Phi Sắc Chi Tâm.

“Cút ngay!” Phi Sắc Chi Tâm bạo rống, một cỗ ý chí ngưng tụ thành thực chất, trùng kích vào trên thân người giấy trắng, người giấy trắng như gặp sét đánh, kêu gào thê thảm, toàn bộ bọc giấy trắng thế mà từng mảng bay lên, lộ ra mây mù ở bên trong.

“Ta không ổn rồi, chủ nhân!” Người giấy trắng kêu thảm thiết.

“Vậy lui ra đi.” Tô Trầm cũng nhìn ra người giấy trắng quả thật chống đỡ không được.

Hắn nhìn Phi Sắc Chi Tâm: “Hai lần ra tay, nhưng không thể đánh chết thủ hạ của ta, ngươi đã suy yếu đến mức không còn cơ hội nào.”

Chấn đao.

Đao kình mênh mông chém thế một thế huyền ảo khôn cùng, mang theo một cỗ lực lượng huyễn hoặc khó hiểu đánh xuống.

Ngay cả Phi Sắc Chi Tâm trong mắt đều hiện lên dị sắc: “Hảo đao pháp!”

Sau đó hắn thế mà nở nụ cười.

Hắn nói: “Nhưng nếu ngươi nghĩ có thể giết ta đơn giản như vậy, thì không khỏi quá ngây thơ rồi! Ta là Yêu Hoàng! Chí tôn Hoàng giả, cho dù là long khốn bờ cát, cũng không phải bực tôm tép như ngươi có thể nhảy múa. Chết đi cho ta!”

Hắn lên tiếng rít gào, chung quanh thân tụ tập rất nhiều hào quang, giờ phút này khí thế khổng lồ phóng lên cao, năng lượng trên người Phi Sắc Chi Tâm không ngừng tề tụ nhanh chóng tăng lên.

“Không ổn!” Tô Trầm biết được không ổn, lần này Phi Sắc Chi Tâm thật sự muốn liều mạng, đã bắt đầu triệu tập toàn bộ lực lượng, bỏ qua phòng ngự bản thân.

Hắn đang muốn liều mạng với mình.

Tô Trầm vội vàng sử dụng Bạch Tháp Chiết Dược.

“Vô dụng!” Phi Sắc Chi Tâm bạo rống.

Tô Trầm kinh hãi phát hiện, Bạch Tháp Chiết Dược của mình thế mà không sử dụng được.

Không gian phong tỏa!

Phi Sắc Chi Tâm vậy mà dùng thực lực cường đại của mình phong tỏa khắp không gian.

Hắn thật sự muốn liều mạng.

Lực lượng toàn thân không ngừng tràn ra, cùng lúc đó, thân thể của hắn từng điểm từng điểm tiêu hủy hóa thành hạt cát rơi xuống.

Phong bạo cự đại đang hình thành, đó là toàn bộ lực lượng của Phi Sắc Chi Tâm, lực lượng nguyên thủy nhất, đang tích lũy, gào thét, sôi trào, tàn sát lung tung, dùng phương thức nguyên thủy nhất tái hiện.

Vì thế ở trong mắt Tô Trầm, hắn nhìn thấy vô số sắc thái kỳ dị hiện ra, xen lẫn những tia sáng huy hoàng, cuối cùng quy về một thể, hóa thành một trận bạch quang.

Bạch này, là tổng hợp tất cả màu sắc lại, cũng là cội nguồn vạn sắc, là điểm bắt đầu, cũng là điểm chung cực.

“Đi chết đi!” Phi Sắc Chi Tâm hét to như sấm.

Biển năng lượng gào thét mà sinh, cuốn tới chỗ Tô Trầm.

Lúc này Tô Trầm đã không còn thời gian suy nghĩ.

Chỉ biết đánh bừa.

Tô Trầm cắn răng một cái, tập trung toàn bộ lực lượng nghênh tiếp.

Oành!

Trên đỉnh đầu nổ vang một mảnh, liên hoa nở rộ hoa quang lóe lên, lao ra một mảnh nguyên lực hào quang.

Kim quang so với biển năng lượng của Phi Sắc Chi Tâm, có vẻ yếu nhược như thế, lại giống như ánh nến trong cơn gió dữ, kiên trì mà quật cường tồn tại.

Cuồng phong cứ như vậy tàn sát đến, thổi vào ánh nến sinh mệnh, nếu đài sen phá vỡ, ánh nến tắt, sinh mệnh của Tô Trầm cũng đi tới cuối. Cùng lúc đó, thân thể Phi Sắc Chi Tâm đã mau chóng tan rã.

Đây chân chính là liều mạng, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, thì người đó sẽ thắng.

Bộ mặt của Phi Sắc Chi Tâm vặn vẹo: “Ta là Yêu Hoàng, thú trung chí tôn, vô luận như thế nào, ngươi đều sẽ chết trước!”

Hắn điên cuồng gào thét, năng lượng phong bạo chợt gia tăng, ánh sáng đài sen thoáng chốc ảm đạm xuống.

Đúng lúc này, một đạo cột sáng chợt dâng lên bảo vệ Tô Trầm, gắt gao ngăn trở lực lượng của Phi Sắc Chi Tâm ở bên ngoài.

Ánh sáng này, phát ra từ trong ngực Tô Trầm.

“Sao có thể?”

Phi Sắc Chi Tâm kinh ngạc nhìn cột sáng đột nhiên xuất hiện này.

Dưới sự chiếu rọi của cột sáng, nguyên bản thân hình yếu ớt của Tô Trầm thế mà nhanh chóng bành trướng lên, các khối cơ nhục nổi lên, tuôn ra lực lượng mênh mông.

“Ngao!” Tô Trầm ngửa đầu cuồng khiếu, tựa như Thứ Vương khiếu tại hoang nguyên, khiến cho Phi Sắc Chi Tâm cũng run rẩy nhè nhẹ.

“Đây là... ánh sáng đồ đằng?” Hắc ngơ ngác nhìn.

Một màn trước mắt thậtlà quen thuộc, trên người Tô Trầm lấp lánh từng trận ánh sáng đồ đằng.

Chỉ là ánh sáng này mãnh liệt, trào dâng, viễn siêu bất kỳ đồ đằng nào mà Phi Sắc Chi Tâm nhìn thấy, trong ấn tượng, chỉ có một vài cá thể trong Bạo tộc mới có ánh sáng giống như vậy.