Chương 885 Sủng vật (1)
Đây là... cảnh giới đại viên mãn!
Đồ đằng đại viên mãn trong Bạo tộc.
Phi Sắc Chi Tâm có thoáng cái nghĩ ra?
Sao có thể như vậy chứ?
Tô Trầm là một tên Nhân tộc, làm sao lại có đồ đằng cấp bậc đại viên mãn của Bạo tộc?
Lúc này Tô Trầm tựa như hóa thân thành Bạo tộc cuồng bạo, cơ nhục toàn thân bành trướng, ngay cả chiều cao cũng đều cao thêm một đoạn.
Liên thai thế mà thu hồi, Tô Trầm gần như bằng vào thân thể nghạnh kháng biển năng lượng của Phi Sắc Chi Tâm.
Giống như đá ngầm trong biển lớn, mặc mưa sa gió táp nó vẫn đồ sộ bất động.
“Rốt cuộc xuất hiện, Sinh Mệnh Đồ Đằng.” Tô Trầm cúi đầu nhìn mình, phát ra ý cười thỏa mãn.
Kể từ khi đắm chìm vào trong Sinh Mệnh Đồ Đằng, Tô Trầm vẫn mong chờ, mong chờ thời khắc thứ này phát huy tác dụng. Đáng tiếc là hắn đã thử rất nhiều lần nhưng không thể bức nó ra được.
Hắn cũng từng nghĩ qua, có phải là trong thời điểm mình gặp nguy hiểm mới kích phát được hay không, nhưng hắn luôn thiếu cơ hội chứng thực.
Hắn truy giết Phi Sắc Chi Tâm, cố nhiên có nguyên nhân truy cầu tài phú, tránh thoát hậu hoạn, đồng thời cũng có ý muốn kích phát Sinh Mệnh Đồ Đằng.
Đương nhiên hắn sẽ không vì cố ý kích phát Sinh Mệnh Đồ Đằng mà để cho mình gặp nạn, cho nên khi cần cẩn trọng thì vẫn phải cẩn trọng, nhưng ít ra có hy vọng này, Tô Trầm càng có nhiều lý do để mạo hiểm.
Cho nên dù biết rõ Phi Sắc Chi Tâm là rắn chết vẫn có trăm loại độc, có thủ đoạn đồng vu quy tận, hắn vẫn đến đây.
Cuộc sống khó tránh khỏi mạo hiểm, chỉ cần có lý do và ý nghĩa mạo hiểm là đủ.
Xem ra hôm nay vận khí của mình không tệ.
Khi sinh mệnh bị ép đến thời khắc cực hạn, Sinh Mệnh Đồ Đằng rốt cuộc bùng nổ, mà sự bùng nổ này mang đến kết quả khiến cho người ta khó mà tin nổi.
Mình thế mà tăng lên thành thể chất đại viên mãn, cương thiết chi khu trong truyền thuyết, vô địch chiến thể.
Lấy sức mạnh của Phi Sắc Chi Tâm thế mà không làm gì được mình.
Trong chuyện này cố nhiên có nguyên nhân là do Phi Sắc Chi Tâm đang bị trọng thương thực lực đại giảm, nhưng thân thể như sắt thép đồ đằng đại viên mãn của Bạo tộc quả thật làm người ta khen ngợi.
Nhưng hiển nhiên, lực lượng đồ đằng này không phải vô hạn, Tô Trầm có thể cảm thấy lực lượng đồ đằng trên người đang chậm rãi suy yếu, xem ra chống đỡ không được bao lâu. Nhưng cho dù có hạn, hiển nhiên cũng kéo dài hơn Phi Sắc Chi Tâm.
“Không!” Thấy một màn như vậy, Phi Sắc Chi Tâm tuyệt vọng gầm rú.
Thân thể hắn nhanh chóng suy tàn, hóa thành tro bụi rơi vãi.
Nhưng lực lượng của hắn cũng không thể công phá cương thiết chi khu của Tô Trầm, kết cục nhất định là bại vong.
Năng lượng cuồng triều chậm rãi nhỏ đi, từ cơn lốc biến thành cuồng phong, rồi đại phong, tiểu phong, một cơn gió thoảng qua.
Khi cơn gió này thổi qua, một điểm thân thể cuối cùng của Phi Sắc Chi Tâm hóa thành tro bụi, tiêu tán vô tung.
Tô Trầm thở nhẹ, Sinh Mệnh Đồ Đằng theo đó tắt đi, cảm giác đói khát lại dâng lên.
Nhưng rất nhanh cảm giác đói khát này được thỏa mãn.
“Cách!”
Tô Trầm thậm chí vì vậy mà đánh tiếng no nê, giống như là cảm giác thỏa mãn khi ăn một bữa đại tiệc.
“Thì ra là như vậy à?” Tô Trầm lập tức hiểu ra: “Giết chết đối thủ có thể trực tiếp hấp thụ sinh mệnh, chứa vào trong Sinh Mệnh Đồ Đằng, cũng có thể phóng khắc trong thời khắc mấu chốt, tăng cường sinh mệnh lực của bản thân.”
Sau đó hắn cảm thụ thân thể của mình: “Không chỉ như vậy, sau khi Sinh Mệnh Đồ Đằng được kích phát còn có một phần lực lượng trực tiếp tiến vào cơ thể ta, rồi vô thức cải tạo thân thể của ta.”
Tô Trầm xem như đã rõ ràng ý nghĩa và tác dụng của Sinh Mệnh Đồ Đằng này.
Sinh Mệnh Đồ Đằng có hai tác dụng, một là cải thiện khí thực, tăng cường lực lượng thân thể, một cái còn lại là bùng nổ ở thời khắc mấu chốt, tăng cực hạn sinh mệnh lên.
Hiện tại xem ra, cực hạn sinh mệnh của Tô Trầm chính là cấp bậc đại viên mãn của Bạo tộc.
Nhưng nếu sau này thân thể của Tô Trầm tăng lên một bước thì sẽ như thế nào?
Điểm này ngay cả Tô Trầm đều nói không được.
Cũng được, chuyện còn xa nên tạm thời không quản, việc cấp bách vẫn là xử lý Phi Sắc Chi Tâm.
Một trận chiến này, Phi Sắc Chi Tâm chiến tới dầu hết đèn tắt mà chết, bởi vì áp bức mình tới cực hạn, ngay cả thi thể đều thành tro cho nên không lưu lại bảo vật hay tài nguyên nào, ngay cả Yêu Hoàng Nguyên Tinh cũng không có.
Nhưng mà một chỗ khác, Phi Sắc Chi Tâm vẫn để lại một vài thứ tốt.
Đó là một quả nguyên giới.
Lấy thân phận của Phi Sắc Chi Tâm, tất nhiên không có khả năng không có nguyên giới.
Toàn thân hắn đều bị tiêu hao không còn, nhưng mà nguyên giới chung quy không thuộc về thân thể nên không bị tiêu hao mà hủy đi.
Thời khắc này Tô Trầm nhặt nguyên giới lên nhìn, chỉ thấy nguyên giới này quả nhiên phá lệ to lớn. Nguyên giới trong tay Tô Trầm đó là một loại nổi danh sức chứa lớn, không gian trong nguyên giới này liền nhiều hơn hai trăm cái nguyên giới cấp thấp cộng lại, có thể thấy được không gian của nó to lớn cỡ nào.
Một cái nguyên giới to như vậy, chứa không ít thứ ngon. Quan trỏng nhất là Phi Sắc Chi Tâm vừa mới quét ngang hơn một nửa Thiết Huyết Quốc, phàm là vật có gái trì cơ bản đều bị hắn bỏ vào trong giới chỉ.
Khi vừa mở nhẫn ra, Tô Trầm suýt nữa bị đồ vật trong nguyên giới làm ngất đi.
“Ta sát, không phải chứ? Ngươi ngay cả Thất Âm Thảo, Bách Niên Hỏa Thiền đều thu thập? Không đến mức nghèo như vậy chứ?” Không hề hâm mộ Phi Sắc Chi Tâm thu thập nhiều tài nguyên, trái lại Tô Trầm toát ra một câu như vậy.
Bởi vì ở cái nhìn của hắn, trong giới chỉ của Phi Sắc Chi Tâm có rất nhiều thứ không đáng đi nhìn.
Không đáng nhìn không phải là bảo mấy thứ này không đáng tiền, mà là vì Tô Trầm cũng có.
Lấy tôn xưng Yêu Hoàng, thu thập một vài bảo vật lọt vào mắt Diêu Quang cảnh, chính là một loại tự hạ giá bản thân.
Nhưng việc này cũng khó trách, cảnh nội Bạo tộc vốn cằn cỗi, về sau có rất nhiều địa phương bị Thiên Uy Quân cướp qua, Thú tộc lại không phải tồn tại giỏi tìm tòi và định giá tài phú cho nên trên phương diện thu htập tài phù có kém một chút.
Nhưng quan trong nhất là sự kích thích của Tô Trầm.
Vì Tô Trầm nghiêm trọng kích thích tinh thần Phi Sắc Chi Tâm, làm cho hắn khẩn cấp muốn thu hồi tổn thất, kết quả là khiến cho khẩu vi gia tăng rất nhiều, tính thưởng thức lại hạ xuống. Cho nên xuất hiện những món đồ tầm thường như vậy cũng có thể hiểu được.
“Ngươi đúng là bụng đói ăn quàng.” Tô Trầm chậc chậc nói.
Đương nhiên vẫn có thứ tốt.
Ví dụ như Yêu Vương Tinh Hạch, một vài tài nguyên hi hữu và đặc sản Bạo tộc.
Nhưng đáng giá nhất là một cái hộp hỗ.
Khi Tô Trầm cầm tới hộp gỗ này, hắn cảm nhận được bên trong truyền đền một cỗ ý chí khổng lồ.
Tô Trầm lập tức biết được đây là cái gì.
“Chiến Thần Tinh Phách... là địa tinh phách của Tát Khắc Nhĩ!” Tô Trầm lẩm bẩm nói.