Chương 886 Sủng vật (2)
Giống với tác dụng tinh hạch của Thú tộc, địa tinh phách của trí tộc sau khi chết đi có tác dụng rất lớn với Thú tộc, nghe nói có thể tăng trí tuệ, kinh nghiệm chiến đấu và chiến lực của Thú tộc lên. Nhưng Phi Sắc Chi Tâm có tôn xưng Yêu Hoàng, trí tuệ và kinh nghiệm đã sớm thượng thừa, thứ này thật ra không có nhiều chỗ tốt cho hắn, nhưng đối với một ít tồn tại thấp hơn một chút, ví dụ như tồn tại Vương cấp thì vật này là chí bảo để bọn họ đánh vỡ gông cùm xiềng xích Hoàng cấp, bởi vì bên trong nó chó chứa đựng lý giải đại đạo thâm sâu.
Nhưng thứ này chỉ hữu dụng với Thú tộc, đối với trí tộc trái lại không có bao nhiêu tác dụng. Giống như tinh hạch của Thú tộc chỉ hữu dụng với trí tộc vậy, nhưng trên ý nghĩa về trí tuệ thì lại rất khác biệt.
Nguyên tộc va Trí tộc, chính là một nồi thuốc bổ.
“Đáng tiếc, ta không có một con sủng vật.” Tô Trầm tiếc nuối nói.
“Chủ... chủ nhân...”
“Hả?” Tô Trầm nhìn lại.
Người giấy trắng nói: “Ta chính là sủng vật của người đó.”
Tô Trầm: “...”
Hắn thật đúng là không quen cách nói chuyện như sủng vật này của người giấy trắng.
Nhưng mà sự thật là, người giấy trắng tuy được gọi là người, nhưng hoàn toàn là Nguyên tộc, bản chất của sinh mệnh này là một dạng khí thể mây mù. Nó đương nhiên không phải thú nhưng tuyệt đối có thể trở thành sủng vật trong miệng nhân loại, nó đơn thuần là một cách xưng hô mà thôi. Tất nhiên, biểu hiện có nó có giống sủng vật hay không lại là một chuyện khác.
Chiến Thần Tinh Phách không có tác dụng với Tô Trầm, nhưng đối với người giấy trắng đúng là có tác dụng trọng đại./
Nó có thể tăng thực lực người giấy trắng lên diện rộng.
Tô Trầm nghĩ ngợi: “Ta không quen có một sủng vật hình người.”
Người giấy trắng lập tức trả lời: “Cái này là do chủ nhân cố ý tạo ta như thế này. Giấy là xác của ta, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể đắp nặn thanh bất kỳ hình dạng nào.”
Người giấy trắng nói xong, đám mây mù biến hóa, biến thành bộ dáng một con thú nhỏ manh manh, chỉ là vỏ giấy bên ngoài vẫn chưa có khôi phục.
Vì đạt được Chiến Thần Tinh Phách, hắn cũng đã liều mạng rất nhiều.
Thấy hắn như vậy, Tô Trầm cười nói: “Xem ra ngươi không tức giận chuyện ta lợi dụng ngươi.”
Người giấy trắng vội nói: “Ta là nô tài của chủ nhân, chỉ cần chủ nhân nguyện ta, muốn dùng ta thế nào đều được.”
“Hoắc, vì đạt được thứ này, ngươi cũng rất chịu chơi.”
“Đó là Chiến Thần Tinh Phách, đạt được nó, chẳng những khiến thực lực của ta đột nhiên tăng mệnh, càng lĩnh ngộ được đại đạo, sau này đột phá càng dễ dàng.” Người giấy trắng kích động nói.
“Nếu đã vậy thì ngươi thu nó đi.” Tô Trầm thuận tay ném Chiến Thần Tinh Phách ra.
Người giấy trắng tiếp được, đám mây mù thoáng chốc bao phủ Chiến Thần Tinh Phách, bắt đầu hấp thu lực lượng bên trong. Năng lượng khổng lồ của địa tinh phách bị hấp thu, theo sự hấp thu này, thực lực người giấy trăng tăng lên liên tục.
Lúc này đám mây bù bành trướng, phóng xuất một trận khí thế kinh người, sau đó những mảnh giấy mà người giấy trắng tiêu hao trước kia nhanh chóng xuất hiện lại, cũng rất nhanh bao phủ toàn thân. Chỉ là không phải hình người mà là một con hạc giấy, cứ như vậy bay bay ở trong không trung, phát ra tiếng cười dào dạt: “Ta thành công, ta thăng cấp! Ta rốt cuộc thăng cấp!”
“Ồ, thành Lĩnh Chủ à?” Tô Trầm cảm nhận được khí tức của đối phương, nói khẽ một tiếng.
Một viên Chiến Thần Tinh Phách, làm cho người giấy trắng khôi phục hoàn toàn thương thế thì không nói, còn trực tiếp thăng cấp, càng được cảm ngộ của Tát Khắc Nhĩ, tu hành sau này sẽ vô cùng thoải mái.
“Ha ha ha ha, nhân loại chết tiệt, hiện tại coi ngươi làm gì được Tử Ảnh Chi Thương ta!” Người giấy trắng, không, hạc giấy đắc ý cuồng tiếu nói.
“Quả nhiên, thăng cấp liền bắt đầu càn rỡ sao?” Tô Trầm không có nửa điểm ngoài ý muốn.
Thử khống chế sinh mệnh Tử Ảnh Chi Thương một chút, lại phát hiện Tử Ảnh Chi Thương thế mà đã có thể kháng cự.
“Vô dụng, Tử Ảnh Chi Thương ta không phải là Nguyên tộc bình thường, mỗi lần thăng cấp trật tự sinh mệnh sẽ có thay đổi to lớn. Điểm này ngươi sẽ không biết, ha ha ha ha!” Hạc giấy tiếp tục đắc ý cuồng tiếu nói.
“Ồ, trách không được, quả nhiên sinh mệnh ngoại tộc đều có chút thủ đoạn, không tệ, không tệ.” Tô Trầm rất thỏa mãn gật đầu.
“Ngươi không sợ?” Thấy hắn như vậy, hạc giấy kinh ngạc.
“Sợ? Vì sao phải sợ?” Tô Trầm cười lạnh: “Thật ra ta đã sớm muốn thử coi, mình và Nhiên Tiên cảnh đến cùng chênh lệch bao nhiêu. Nhiên Linh chân chính, ta hẳn không phải là đối thủ. Nhưng nếu một tên vừa mới thăng cấp Lĩnh Chủ thôi thì... Ta hẳn là có một chút nắm chắc.”
Tô Trầm nói xong giơ Trảm Nhạc Đao: “Ngươi đã không thành thật như vậy, tựu đánh ngươi một trận, sau đó lại một lần nữa rút sinh mệnh bổn nguyên ra là được.”
Một lát sau.
Trong rừng vang lên tiếng hạc la.
“Tại sao? Tại sao? Ta thăng cấp Lĩnh Chủ luôn rồi mà vẫn không phải là đối thủ của hắn? Ta không phục... A!”
Tiếng la thảm thiết đằng sau chính là tiếng kêu la đau đớn khi Tô Trầm kéo xuống một khối lớn sinh mệnh bổn nguyên của hắn.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn, vì không phải người nào phản bội ta đều có được cơ hội thứ hai.” Tô Trầm thản nhiên nói: “Lần sau còn muốn phản bội, nhớ hảo hảo suy nghĩ cái giá mà mình sẽ trả.”
“Ta... biết sai rồi... chủ nhân!” Hạc giấy hữu khí vô lực ghé vào dưới chân Tô Trầm rên rỉ nói.
“Biết sai rồi thì đi đi.” Tô Trầm ném hạc giấy lên.
Tô Trầm biết bay, hắn cũng có Xuyên Vân Toa thay cho đi bộ, nhưng hiện tại, hắn hiển nhiên càng muốn thử cưỡi hạc giấy.
Hạc giấy chở Tô Trầm trên đường bay về.
Bảy ngày sau, hạc giấy đi vào đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, hạ xuống ở nơi ở của Sa Tích bộ lạc. Lúc này Sa Tích bộ lạc đã trở thành bộ lạc cường đại nhất Nam bộ Bạo tộc, Đan Ba một đường công thành chiếm đất, thống nhất hơn mười bộ lạc nhỏ.
Ở đây, Tô Trầm được Đan Ba chiêu đãi nhiệt tình.
Ba ngày sau, Tô Trầm rời đi, hạc giấy một đường bay về phương nam.
Lúc này, Tô Trầm thật sự phải về quốc gia.
Khác với Thiên Uy Quân, Tô Trầm đi là hướng Lưu Kim cứ điểm.
Hắn muốn thoải mái về quốc gia từ biên cảnh.
————————————
Lưu Kim cứ điểm.
Các binh sĩ buồn chán đứng trên đầu tường.
“Nhàm chán quá. Ba ca, chúng ta kể chuyện xưa về Thiên Uy Quân của các ngươi khi ở lãnh địa Bạo tộc đi.” Một tên binh sĩ trẻ tuổi nói với một binh sĩ vẻ mặt cương nghị, mang chút tang thương ở xa.
Lời của hắn khiến cho một đám binh sĩ ở bên cạnh ồn ào lên.
“Đúng đó đúng đó, kể cho chúng ta nghe một chút đi.”
Binh sĩ gọi là Khổng Ba, giờ phút này nghe xong lời của binh sĩ trẻ tuổi, cười nói: “Mấy ngày nay chuyện xưa trong bụng lão tử đều bị các ngươi vơ vét sạch rồi. Chuyện nói được đều nói, còn lại đều là không thể nói, còn giảng gì nữa chứ.”
Nghe nói như vậy, các binh sĩ khác đồng loạt buồn bã ở trong lòng.
Một binh sĩ nói: “Sao lại không thể giảng? Không phải vẫn là những người đó, vẫn là chuyện đó sao? Bảo là không nói được nhưng bây giờ ai mà không biết chứ? Chỉ là có người bịt tai trộm chuông mà thôi.”